Ngày trở về quê, tôi bắt gặp đứa trẻ ở đầu làng có ánh mắt giống vợ cũ đến khó tin. Khi tìm hiểu, sự thật phía sau khiến tôi bậ-t kh-óc như một kẻ th-ất th-ần…
Hải quay trở về làng Thanh Hà sau mười năm xa cách, không phải để nghỉ dưỡng hay thăm hỏi, mà để tìm kiếm một sự thanh thản vốn đã biến mất trong cuộc sống phồn hoa của thành phố. Chiếc xe Mercedes đen bóng dừng lại trước cổng làng, đối lập hoàn toàn với lũy tre xanh mát và con đường đất đỏ quen thuộc. Anh là một CEO thành đạt, nhưng thành công ấy chỉ như một chiếc áo giáp nặng nề, che đậy trái tim mệt mỏi và sự hối tiếc không tên về cuộc hôn nhân tan vỡ với Ngọc. Mỗi bước chân anh đi trên con đường làng, mùi hương của rơm rạ khô và hoa cau lại đánh thức những ký ức ngọt ngào, những ký ức mà anh đã cố chôn vùi dưới lớp bê tông lạnh lẽo của công việc suốt một thập kỷ.
Sponsored Ad
Cuộc ly hôn của họ là một vết thương không bao giờ lành, một sự kết thúc đột ngột do sự bướng bỉnh và cái tôi quá lớn của cả hai. Ngọc, người con gái làng tinh tế và mạnh mẽ, đã rời bỏ cuộc sống thành thị hào nhoáng mà anh đã dày công xây dựng, bởi cô không thể chịu đựng được sự lạnh nhạt và những cuộc tranh cãi triền miên. Hải đã cố gắng lấp đầy khoảng trống bằng tiền bạc và danh vọng, nhưng sự cô đơn vẫn bám riết anh như hình với bóng, đặc biệt là vào những đêm mưa, khi anh nhớ đến tiếng cười trong trẻo và đôi mắt lấp lánh của Ngọc.
Sponsored Ad
Anh dừng chân bên chiếc quán nước nhỏ đầu làng, gọi một ly trà đá, cố gắng hòa mình vào nhịp sống chậm rãi và hiền hòa nơi đây. Khi đang chìm trong dòng suy nghĩ hỗn độn về quá khứ, một hình ảnh đột ngột lọt vào tầm mắt, khiến ly trà trên tay anh suýt rơi xuống đất. Đó là một đứa bé trai, khoảng chừng chín, mười tuổi, đang ngồi trên bậc cửa cũ kỹ, chăm chú xếp những viên đá cuội thành một hình thù kỳ lạ.
Điều khiến Hải hoàn toàn sững sờ chính là đôi mắt của cậu bé. Chúng không chỉ đẹp, mà còn mang một màu sắc và hình dáng quen thuộc đến ám ảnh, một sự sao chép hoàn hảo của đôi mắt Ngọc. Đôi mắt ấy sâu thẳm, có một vết nhỏ màu nâu ở góc tròng đen mà chỉ những người gần gũi nhất mới có thể nhận ra, một chi tiết sinh học độc đáo mà Ngọc luôn tự hào. Anh cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, toàn thân căng cứng, mọi lý trí và logic đều tan biến trước sự trùng hợp kinh hoàng này.
Sponsored Ad
Hải cố gắng hít thở sâu, tự trấn an rằng đây chỉ là sự nhạy cảm thái quá của một người đang nhớ vợ cũ. “Không thể nào, mười năm rồi, không thể là con mình được,” anh tự nhủ, nhưng trái tim anh lại đập loạn xạ, báo hiệu một sự thật không thể chối cãi đang chờ đợi. Anh chăm chú nhìn đứa bé, cố gắng tìm kiếm thêm những nét tương đồng, và rồi anh nhận ra chiếc lúm đồng tiền nhỏ xíu bên má trái cậu bé, nơi mà mỗi khi Ngọc cười, nó lại xuất hiện một cách duyên dáng. Anh biết, sự phủ nhận là vô ích.
Anh gọi chủ quán nước, một bà lão phúc hậu, và cố gắng hỏi thăm một cách tự nhiên nhất: “Cháu bé kia tên là gì vậy, bà? Trông ngoan ngoãn quá.” Bà lão cười hiền từ: “À, đó là thằng Thiên, con của cô Nga. Nó ở với bà ngoại từ nhỏ. Mẹ nó làm ăn xa, thỉnh thoảng mới về thăm.” Thông tin đó khiến Hải cảm thấy hụt hẫng và rối bời. Nga không phải Ngọc. Cô bé là con của người khác. Nhưng cái tên “Thiên” lại gợi cho anh một cảm giác bình yên lạ lùng, một sự an ủi nhỏ nhoi trong cơn bão lòng.
Sponsored Ad
Dù lý trí cố gắng chấp nhận sự trùng hợp, nhưng linh cảm của người cha mách bảo anh phải đi tìm sự thật. Hải quyết định kéo dài kỳ nghỉ của mình, thuê một căn phòng nhỏ yên tĩnh trong làng. Anh bắt đầu theo dõi Thiên một cách kín đáo, như một kẻ bám đuôi bị ám ảnh. Anh nhìn Thiên chơi đùa với những đứa trẻ khác, thấy cách nó đá bóng, cách nó tập trung đọc sách dưới ánh nắng. Mỗi cử chỉ, mỗi biểu cảm đều là một nhát dao cứa vào lòng anh, vì chúng quá giống với những thói quen của Ngọc và những tưởng tượng về đứa con mà anh chưa từng có.
Anh tự dằn vặt mình, nỗi hối hận bắt đầu trỗi dậy mạnh mẽ. Nếu đây thực sự là con anh, thì Ngọc đã phải chịu đựng những gì suốt mười năm qua? Anh đã sống trong nhung lụa, trong sự tôn vinh của xã hội, trong khi vợ cũ và con anh có thể đang phải vật lộn trong sự thiếu thốn và cô đơn nơi quê nhà. Sự kiêu ngạo của anh đã khiến anh mù quáng, bỏ lỡ cả tuổi thơ của con mình, để đứa bé lớn lên mà không hề biết mặt cha.
Sponsored Ad
Một buổi chiều, Hải thấy Thiên chạy vào một ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong con hẻm rợp bóng cây. Đó là một ngôi nhà cũ kỹ, tường vôi đã bạc màu, nhưng cửa sổ luôn mở rộng, ngập tràn ánh sáng và hương hoa. Hải đứng từ xa quan sát, tim anh đập dữ dội. Anh thấy một người phụ nữ lớn tuổi, có lẽ là bà ngoại của Thiên, đang tưới cây. Và rồi, cánh cửa buồng trong mở ra, và Ngọc bước ra.
Khoảnh khắc đó, thế giới của Hải sụp đổ hoàn toàn. Mười năm chờ đợi, mười năm tự dối lừa về một cuộc sống mới của cô, giờ đây chỉ còn lại một sự thật đau đớn và trần trụi. Ngọc vẫn mái tóc dài quen thuộc, nhưng khuôn mặt cô hằn lên những dấu vết của thời gian và sự vất vả, sự mệt mỏi thể hiện rõ trong ánh mắt cô. Cô đang mỉm cười dịu dàng với Thiên, một nụ cười của sự hy sinh và tình mẫu tử vô bờ bến.
Sponsored Ad
Thiên chạy đến ôm lấy chân Ngọc, gọi một tiếng “Mẹ!” trong trẻo. Âm thanh ấy như một tiếng sét đánh thẳng vào trái tim Hải. Anh cảm thấy một cơn đau dữ dội, một sự hỗn loạn không thể kiểm soát. Anh biết, Nga, hay cô Mai, hay bất kỳ cái tên nào bà lão kể, đều là vỏ bọc mà Ngọc tạo ra để bảo vệ con. Cô ấy đã một mình gánh vác tất cả, chọn cuộc sống khó khăn này để giữ gìn sự bình yên cho đứa trẻ, và cũng là để giữ lòng tự trọng của chính mình.
Hải không thể chịu đựng được cú sốc tinh thần quá lớn này. Toàn bộ sức mạnh và lý trí của một CEO quyền lực tan vỡ, biến thành sự yếu đuối và hối hận tột cùng. Anh cảm thấy đầu óc quay cuồng, chân tay run rẩy không còn sức lực, mười năm lỗi lầm như sức nặng ngàn cân đè lên vai anh. Giữa con đường làng yên tĩnh, Hải bật khóc nức nở như một kẻ thất thần, khuỵu gối xuống, hai tay ôm chặt lấy khuôn mặt đang giàn giụa nước mắt.
Sponsored Ad
Tiếng khóc của Hải vang lên trong buổi chiều tà, thu hút sự chú ý của bà con hàng xóm. Ngọc, nghe thấy tiếng động lạ, vội vàng chạy ra. Cô sững sờ khi nhìn thấy người đàn ông quen thuộc đang gục ngã trên đất. Mười năm không gặp, anh đã thay đổi nhiều, nhưng ánh mắt đau khổ và chiếc áo sơ mi đắt tiền vương đầy bụi đất vẫn không lẫn vào đâu được. Ngọc đứng đó, cơ thể căng cứng, cảm xúc hỗn độn giữa sự bất ngờ, sự sợ hãi và một chút xót xa.
Hải ngước nhìn cô, đôi mắt anh đỏ hoe, chứa đầy sự cầu xin và thống khổ. Anh cố gắng đứng dậy, bước từng bước nặng nề về phía cô. “Ngọc… là con của anh, phải không?” Anh hỏi, giọng anh khàn đặc, đầy sự nghẹn ngào. Anh không cần câu trả lời, ánh mắt của Ngọc đã nói lên tất cả. Cô không phủ nhận, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt buồn bã, như thể đang trách móc sự chậm trễ của anh.
Ngọc dẫn anh vào nhà, nơi bà ngoại của cô (người mà anh nhầm là bà ngoại của Thiên) và Thiên đang ở. Bà ngoại điềm tĩnh rót cho anh một chén trà, rồi lặng lẽ rời đi để lại không gian riêng cho họ. Ngọc bắt đầu kể lại câu chuyện, giọng cô bình tĩnh nhưng chứa đựng sự kiên định không thể lay chuyển. Cô phát hiện mình mang thai một tháng sau khi họ ly hôn. Lúc đó, anh đang bận rộn với dự án lớn, luôn ngập trong những buổi tiệc tùng và cuộc họp thâu đêm.
“Em đã nghĩ rất nhiều, Hải à,” Ngọc nói, ánh mắt cô nhìn xa xăm, nhớ về những quyết định khó khăn của mình. “Em biết, nếu em nói ra, anh sẽ chấp nhận. Nhưng em không muốn con bé lớn lên trong một gia đình mà cha mẹ luôn cãi vã, một nơi đầy rẫy sự căng thẳng và mệt mỏi. Em muốn Thiên được bình yên, được lớn lên với cỏ cây, với sự hồn nhiên của tuổi thơ, không bị áp lực bởi sự hào nhoáng giả tạo của thành phố.” Cô đã chọn sự hy sinh lớn nhất để bảo vệ đứa con của mình, đó là rời xa tình yêu và sự giàu có.
Hải ngồi lặng thinh, nghe từng lời của cô như một bản án dành cho sự ích kỷ và kiêu ngạo của anh. Anh nhận ra, sự nghiệp thành công của anh hoàn toàn vô nghĩa khi anh đã bỏ lỡ điều quan trọng nhất: gia đình. “Anh xin lỗi, Ngọc. Anh đã quá tệ. Anh đã quá bận rộn nhìn về phía trước mà quên mất những gì anh đã để lại phía sau.” Anh nắm chặt tay cô, cảm nhận sự chai sạn trên lòng bàn tay cô, minh chứng cho những năm tháng vất vả cô đã trải qua.
Anh thề sẽ bù đắp tất cả, sẽ dùng mọi thứ anh có để mang lại cuộc sống tốt đẹp nhất cho Thiên và cô. Anh bắt đầu dành thời gian bên Thiên, dạy con bé xếp hình, kể chuyện. Thiên, với sự hồn nhiên của trẻ thơ, nhanh chóng chấp nhận sự xuất hiện của “chú Hải có đôi mắt giống con”. Anh thấy rõ, Thiên không chỉ có đôi mắt của Ngọc, mà còn có sự điềm tĩnh và thông minh của anh. Tình yêu thương cha con bắt đầu nảy nở, tự nhiên và mạnh mẽ, như một dòng suối mát lành rửa trôi những năm tháng khô cằn.
Hải quyết định ở lại làng. Anh không thể tiếp tục sống cuộc sống cũ, bị mắc kẹt giữa những hợp đồng và những buổi họp vô nghĩa, trong khi gia đình anh đang ở đây. Anh dùng kinh nghiệm và tài chính của mình, đầu tư vào một dự án phát triển nông nghiệp sạch cho làng Thanh Hà, tạo công ăn việc làm cho bà con. Anh biến căn nhà nhỏ của Ngọc thành một ngôi nhà khang trang hơn, nhưng vẫn giữ lại sự ấm cúng và giản dị vốn có. Anh không muốn phá vỡ sự bình yên mà Ngọc đã dày công xây dựng.
Mối quan hệ giữa Hải và Ngọc dần được hàn gắn, không phải bằng lời nói, mà bằng hành động và sự hiện diện. Họ cùng nhau chăm sóc Thiên, cùng nhau chứng kiến con lớn lên. Họ học cách giao tiếp, học cách lắng nghe, và học cách đặt cái tôi của mình xuống vì một mục đích chung. Sự kiêu hãnh của họ dần được thay thế bằng sự thấu hiểu và lòng trắc ẩn.
Một năm sau ngày trở về, trong một buổi tối trăng sáng, Hải quỳ gối trước Ngọc, không phải bằng chiếc nhẫn kim cương đắt giá, mà bằng một chiếc nhẫn cỏ đơn giản do Thiên tết tặng. Anh nói: “Ngọc, mười năm trước, anh đã để sự kiêu ngạo chia cắt chúng ta. Hôm nay, anh chỉ xin em một cơ hội để làm lại, để cùng em nuôi dưỡng Thiên trong tình yêu trọn vẹn. Em có đồng ý trở thành vợ anh một lần nữa không?” Nước mắt cô lăn dài, cô gật đầu.
Đám cưới của họ diễn ra đơn giản, ấm cúng, dưới bóng cây cổ thụ đầu làng. Không có những khách mời xa hoa hay tiệc tùng lãng phí, chỉ có sự chân thành của bà con lối xóm và nụ cười rạng rỡ của Thiên. Hải đã tìm thấy điều mà cả đời anh tìm kiếm: không phải là thành công trên thương trường, mà là sự bình yên trong gia đình. Anh đã mất mười năm, nhưng anh đã tìm lại được chính mình, tìm lại được tình yêu và đứa con trai tuyệt vời.
Mỗi sáng, Hải đưa Thiên đi học trên chiếc xe đạp cũ, hít thở không khí trong lành của làng quê. Anh nhìn con, nhìn thấy đôi mắt giống vợ cũ đến kinh ngạc, nhưng giờ đây, đôi mắt ấy không còn là nỗi ám ảnh, mà là ánh sáng dẫn đường, là minh chứng cho một tình yêu bền bỉ và một cuộc đời thứ hai trọn vẹn. Hải biết ơn cái ngày anh khuỵu gối, bởi đó là khoảnh khắc anh hoàn toàn thất bại, để rồi tìm thấy sự thật và sự cứu rỗi lớn nhất đời mình.