Nhân lúc bố chồng đi tạm biệt cháu trước khi về, tôi đã âm thầm nhét 10 triệu vào túi áo ông để ông có tiền sinh hoạt hằng ngày. Nào ngờ, lúc sau khi bố chồng v

CHƯƠNG 1: MÓN QUÀ ÂM THẦM

Tôi vẫn nhớ rõ buổi sáng hôm ấy – nắng trong, gió nhẹ, và lòng tôi thì đầy cảm xúc lẫn lộn. Bố chồng tôi, ông Cảnh, ở lại nhà tôi gần hai tuần để thăm cháu nội. Ông đã về hưu được mấy năm, sống một mình ở quê sau khi mẹ mất. Dù đã ngoài bảy mươi, ông vẫn nhanh nhẹn, nói năng chừng mực, và có cái nhìn ấm áp khiến ai cũng cảm thấy được tôn trọng.

Suốt những ngày ông ở cùng, căn nhà như ấm áp hơn. Con trai tôi – bé Bin – được ông kể cho nghe đủ chuyện về ruộng đồng, về những ngày xưa gian khó mà đầy tiếng cười. Chồng tôi, anh Minh, thì bận tối mặt với công ty đang gặp khó khăn, nên ít có thời gian trò chuyện cùng bố. Tôi thấy rõ sự cô đơn trong ánh mắt ông mỗi khi anh bước vội ra cửa, chưa kịp chào bố một câu.

Sponsored Ad

Tôi biết anh đang lo. Công ty của anh – một doanh nghiệp nhỏ chuyên thi công nội thất – vừa mất một hợp đồng lớn, trong khi chi phí duy trì nhân sự và vật liệu lại quá cao. Vài lần tôi thấy anh ngồi bóp trán giữa đêm, im lặng nhìn bảng tính chi chít con số. Anh không nói, nhưng tôi hiểu, anh đang khổ tâm vì trách nhiệm với gia đình, với bố, và cả với tôi.

Sáng hôm đó, trước khi ông Cảnh chuẩn bị bắt xe về quê, tôi pha cho ông ly trà nóng, rồi ngồi xuống cạnh ông trong phòng khách. Ông cười hiền:

– Ở đây vui lắm, nhưng bố quen không khí ở quê rồi. Ở đây đông đúc, ồn ào, bố thấy ngột ngạt lắm.

Sponsored Ad

Tôi cười, đáp nhẹ:
– Vâng, con biết. Nhưng con với anh Minh cũng vui khi bố ở lại. Bé Bin còn cứ đòi ông ở thêm.

Ông cười, ánh mắt rạng rỡ. Rồi ông nhìn quanh, như ngần ngại nói điều gì đó. Tôi nhận ra đôi bàn tay ông chai sần, trên cổ tay còn vết xước cũ. Tự dưng tim tôi thắt lại. Ông về quê chỉ có một mình, sống bằng tiền lương hưu ít ỏi. Lần nào tôi biếu tiền, ông cũng từ chối, bảo: “Các con để dành lo cho cháu, bố vẫn đủ.”

Nhưng tôi biết rõ, “đủ” của ông chỉ là cách để không phiền con cái.

Tôi đứng dậy, giả vờ dọn lại hành lý của ông. Khi ông đi ra ngoài chào cháu nội lần cuối, tôi rón rén lấy tờ 10 triệu – số tiền tôi để dành từ tháng lương nhỏ của mình – nhét khéo vào túi áo khoác của ông. Tôi chỉ mong ông có thêm chút tiền chi tiêu, đỡ phải tính toán từng bữa ăn.

Sponsored Ad

Khi tiễn ông ra cửa, ông vẫn cười hiền:
– Ở nhà lo cho chồng con, đừng để Minh nó vất vả quá. Bố về, khi nào công ty ổn định thì các con về quê với bố vài hôm nhé.

Tôi nắm tay ông, gật đầu, lòng ấm lại.

Chiều hôm đó, sau khi ông về, nhà bỗng trống trải lạ. Tôi đi quanh dọn lại phòng khách, thu dọn những món đồ ông để quên. Khi đi vào phòng ngủ, tôi mở két sắt định lấy tiền trả cho người thợ điện đến sửa đường dây trong bếp. Nhưng vừa bước tới, tôi khựng lại.

Trên sàn, ngay cạnh két, là một túi vải màu đen. Nó được buộc gọn gàng, đặt ngay ngắn như thể ai đó cố ý để lại. Tôi cúi xuống, mở ra, và gần như chết lặng.

Sponsored Ad

Bên trong là từng cọc tiền dày cộm – tiền mặt, toàn tờ mới tinh, mùi giấy bạc còn thơm. Tôi run run đếm sơ qua, ít nhất cũng phải đến hai tỷ đồng. Bên trên túi tiền có một phong bì trắng. Tôi mở ra, thấy nét chữ quen thuộc của bố chồng.

“Minh và con,
Bố biết thời gian này công ty con đang khó khăn, nên bố đã bán mảnh đất ở quê. Số tiền này, bố gửi hai đứa để cứu công ty. Mảnh đất ấy bố giữ cũng chỉ để lại cho con thôi, nên giờ giúp được con vượt qua giai đoạn này là bố yên tâm rồi. Đừng nói gì cả, coi như bố gửi lại tương lai của nhà mình.

Bố thương hai đứa nhiều.
Cảnh.”

Sponsored Ad

Tôi ngồi sụp xuống, nước mắt chảy dài. Tôi chỉ nhét lén cho ông 10 triệu, nào ngờ ông để lại cho con cháu tới hai tỷ. Cảm xúc trong tôi vỡ òa – vừa biết ơn, vừa xót xa. Tôi nhớ đến dáng người gầy gò của ông trên chiếc xe khách cũ, nhớ cái cách ông cười khi nói “bố vẫn đủ”, mà lòng đau thắt.

Chồng tôi về, thấy tôi ngồi giữa sàn, mặt đầy nước mắt, hoảng hốt hỏi:
– Em sao thế? Có chuyện gì à?

Tôi đưa lá thư cho anh. Anh cầm lên đọc, đôi tay run nhẹ. Khi đọc đến dòng “bố đã bán mảnh đất ở quê”, mặt anh thoáng biến sắc. Anh đứng lặng một lúc lâu, rồi buông mình xuống ghế, gục đầu vào hai tay.

Sponsored Ad

– Trời ơi… Bố… Bố bán đất thật sao?

Tôi khẽ gật. Anh im lặng. Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy một người đàn ông vừa nhỏ bé vừa yếu đuối – người từng tự hào không nhận tiền của ai, người luôn muốn “tự mình vượt qua”. Giờ anh bị chính tấm lòng của cha làm cho tan chảy.

– Mảnh đất đó… là của mẹ để lại. Bố giữ suốt bao năm nay, nói là để dành làm nơi thờ cúng…

Giọng anh nghẹn đi. Tôi nắm tay anh, không nói gì. Trong lòng tôi bỗng dấy lên một nỗi ray rứt: liệu chúng tôi có xứng đáng với tấm lòng bao la ấy?

Tối đó, tôi ngồi viết một lá thư gửi về cho ông. Tôi định nói rằng chúng tôi không thể nhận số tiền này, rằng anh Minh sẽ tìm cách khác xoay sở, rằng đất ấy là kỷ vật của mẹ – không thể đem bán. Nhưng khi viết đến giữa chừng, nước mắt lại trào ra. Tôi nhớ ánh mắt hiền từ, giọng nói chậm rãi, và niềm tin tuyệt đối của ông dành cho con trai.

Sponsored Ad

Tôi dừng bút, rồi gấp lá thư lại, không gửi. Có lẽ, điều tốt nhất lúc này là để anh Minh tự đối diện với lòng mình.

Đêm ấy, tôi không ngủ được. Tiếng gió ngoài ban công hòa cùng tiếng thở dài của chồng trong bóng tối. Căn nhà yên tĩnh, nhưng trong tôi là cả ngàn âm thanh va đập: hối hận, thương yêu, và cảm giác nặng trĩu vì món quà quá lớn.

Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa kịp ló, tôi thấy anh Minh dậy sớm. Anh ngồi ở bàn làm việc, lật qua lật lại tờ thư của bố. Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ hắt vào, rọi lên khuôn mặt anh – gầy gò, mệt mỏi nhưng có gì đó cứng rắn hơn.

Anh quay sang tôi, nói nhỏ:
– Anh không thể dùng tiền này. Dù bố có ý tốt, nhưng đây là đất của mẹ. Anh không thể để bố già như thế mà phải bán đi vì mình.

Tôi gật, lòng nhẹ đi đôi chút. Tôi hiểu, anh đã quyết.

Nhưng anh nói tiếp, giọng đầy trăn trở:
– Tuy nhiên, anh cũng không thể để bố mất niềm tin. Anh sẽ nhận tiền tạm thời, nhưng tìm cách hoàn lại dần cho bố. Anh muốn làm ăn đàng hoàng, không để đồng tiền của bố biến thành gánh nặng.

Tôi mỉm cười. Có lẽ, chính lúc này, anh đã trưởng thành thật sự.

Chiều hôm đó, anh mang túi tiền ra ngân hàng gửi tiết kiệm, lấy một phần nhỏ xoay vòng vốn cho công ty. Anh gọi điện về cho bố, giọng bình thản:
– Bố ơi, con nhận được quà bố để lại rồi. Bố yên tâm, con sẽ cố gắng. Khi công ty ổn định, con sẽ về đón bố lên ở cùng con cháu.

Đầu dây bên kia, tôi nghe tiếng cười khẽ của ông:
– Ừ, thế là bố vui rồi. Bố tin con trai bố làm được.

Sau cuộc gọi, anh ngồi im rất lâu, mắt nhìn xa xăm. Tôi biết, trong lòng anh, một ngọn lửa mới vừa được thắp lên – không chỉ là nghị lực vượt qua khó khăn, mà còn là khát vọng xứng đáng với tình yêu thương vô điều kiện của người cha già.

Còn tôi, trong khoảnh khắc ấy, chỉ muốn chạy về quê, ôm chầm lấy bố và nói một câu duy nhất: “Bố ơi, cảm ơn bố vì đã dạy con thế nào là tình thương.”

Nhưng tôi không làm thế. Tôi biết, còn nhiều điều chưa kết thúc. Và rồi, chính từ món quà âm thầm ấy, những chuyện bất ngờ khác bắt đầu xảy ra…

CHƯƠNG 2: BÍ MẬT TRONG SỔ ĐỎ CŨ

Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi và anh Minh dần quay lại guồng quay thường ngày. Anh dành hết thời gian cho công ty, tập trung cải tổ quy trình, sắp xếp lại nhân sự và quản lý chi phí. Dù còn khó khăn, tôi vẫn cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt anh – không còn là sự bế tắc như trước, mà là một niềm tin thầm lặng đang lớn dần lên.

Buổi tối, khi anh về nhà, hai vợ chồng thường cùng nhau nấu cơm, trò chuyện nhẹ nhàng. Có hôm anh nắm tay tôi, nói khẽ:
– Nhờ có bố mà anh mới tỉnh ngộ. Anh từng quá tự cao, nghĩ rằng mình có thể lo được tất cả. Nhưng hóa ra, điều quý giá nhất không phải là tiền, mà là tình yêu thương của những người bên cạnh.

Tôi nhìn anh, cười mà mắt cay xè. Trong lòng tôi, hình ảnh bố chồng vẫn luôn hiện lên rõ ràng – dáng người gầy, áo nâu bạc màu, và ánh mắt hiền từ ấy như vẫn dõi theo chúng tôi từng ngày.

Một buổi chiều thứ bảy, khi tôi đang giặt đồ ngoài ban công, chồng tôi gọi vọng ra:
– Em ơi, anh mới nhận được điện thoại từ người ở quê báo tin có chuyện về mảnh đất của bố.

Tôi giật mình chạy vào. Anh cầm điện thoại, vẻ mặt trầm ngâm.
– Họ nói là… hình như mảnh đất bố bán vẫn đang đứng tên mẹ. Trong sổ đỏ cũ, phần chuyển nhượng chưa hoàn tất. Bố đã ký giấy bán, nhưng chưa kịp làm thủ tục sang tên.

Tôi ngẩn người:
– Vậy có nghĩa là… việc bán đất chưa hoàn toàn hợp lệ?

Anh gật đầu:
– Đúng vậy. Và người mua giờ đang muốn làm rõ giấy tờ. Nếu không xong, họ có thể đòi lại tiền, hoặc kiện ra tòa.

Tôi nghe mà lòng rối như tơ. Bố già rồi, chắc ông không lường hết được những thủ tục phức tạp. Nếu người mua gây chuyện, ông biết xoay sở sao đây?

Không chần chừ, anh Minh đặt vé xe khách ngay trong chiều để về quê. Tôi bảo sẽ đi cùng, nhưng anh lắc đầu:
– Ở nhà trông con đi, anh đi một mình thôi. Có gì anh sẽ gọi.

Hôm sau, tôi chờ anh suốt từ sáng đến tối. Gần nửa đêm, anh mới về. Ánh mắt anh thâm quầng, giọng trầm xuống.

– Anh gặp bố rồi. Bố ổn, nhưng có điều… – Anh ngừng lại, hít sâu – …mảnh đất đó không chỉ là của bố. Trong sổ đỏ, phần ghi quyền sở hữu chung còn có tên một người khác.

Tôi thoáng sững.
– Là ai vậy anh?

Anh nhìn tôi, ánh mắt ngập ngừng như muốn nói mà không dám. Cuối cùng anh thở dài:
– Là tên của… một người phụ nữ khác.

Tim tôi như khựng lại.
– Anh nói sao cơ? Ý anh là… ngoài mẹ ra?

Anh gật khẽ.
– Bố bảo đó là một người bạn cũ, từng giúp đỡ bố rất nhiều khi mẹ mất. Năm đó, bố bệnh nặng, không ai chăm. Bà ấy – tên là cô Thu – là hàng xóm bên cạnh, thường qua giúp bố nấu ăn, giặt giũ. Để cảm ơn, bố cho bà ấy đứng tên chung mảnh đất, vì nghĩ sau này hai bên còn qua lại.

Tôi im lặng, lòng ngổn ngang. Một phần tôi thương bố, nhưng một phần lại thấy khó hiểu. Sao ông lại dễ dãi như vậy? Sao lại mang tài sản quý nhất trong nhà đứng tên người khác mà không nói với con trai?

Anh Minh ngồi xuống ghế, hai tay bóp trán.
– Người mua đất bây giờ phát hiện ra việc đó, nên yêu cầu bố phải có đủ hai chữ ký mới hoàn tất giấy tờ. Nhưng cô Thu đã chuyển đi từ mấy năm trước, không ai biết ở đâu. Nếu không tìm được, giao dịch có thể bị hủy, và bố phải hoàn trả số tiền đã nhận.

Tôi nghe mà lạnh sống lưng. Hai tỷ – con số ấy không nhỏ. Nếu bị đòi lại, làm sao bố có thể xoay sở được?

Ba ngày sau, anh Minh quyết định cùng tôi về quê tìm cô Thu. Tôi gửi con cho dì trông, hai vợ chồng bắt xe sớm. Quãng đường dài hơn trăm cây số mà tôi thấy như ngắn lại trong lo âu.

Về tới nhà bố, ông đang ngồi ngoài hiên, cặm cụi đan chiếc rổ tre. Nhìn thấy chúng tôi, ông ngẩng lên, cười hiền:
– Hai đứa về rồi à? Bố biết kiểu gì tụi con cũng lo mà về.

Anh Minh đặt ba lô xuống, bước tới nắm tay bố:
– Bố ơi, chuyện mảnh đất đó là sao hả bố? Sao lại có người khác đứng tên?

Ông im lặng giây lát, rồi đặt rổ xuống, ánh mắt xa xăm:
– Chuyện dài lắm, con ạ. Hồi mẹ con mất, bố suy sụp. Một mình nuôi con, lại ốm yếu, nhà cửa tiêu điều. Khi ấy cô Thu ở sát vách, thấy vậy thương tình hay qua giúp. Có lúc bố bệnh nặng, cô ấy đưa đi viện, chăm như người thân. Bố quý, nên lúc làm sổ đất mới cho cô ấy đứng tên cùng, coi như lời cảm ơn.

Tôi lặng người. Thì ra, câu chuyện không phải như những suy nghĩ hồ nghi trong đầu tôi. Nhưng anh Minh vẫn cau mày:
– Nhưng sao bố không nói sớm với con?

Ông nhìn con trai, giọng buồn buồn:
– Bố sợ con nghĩ sai. Với lại, cô Thu đã chuyển lên thành phố sống cùng con gái, bố tưởng chẳng liên quan gì nữa. Ai ngờ giờ rắc rối thế này.

Tôi nhìn gương mặt khắc khổ của ông, tim nghẹn lại. Người cha ấy, cả đời chỉ biết nghĩ cho người khác, đến cuối cùng vẫn phải gánh thêm nỗi phiền vì lòng tốt quá mức của mình.

Chúng tôi ở lại quê hai ngày để tìm tung tích cô Thu. Hỏi khắp xóm, cuối cùng một người hàng xóm già mới nhớ ra:
– Hình như cô ấy chuyển lên Bắc Ninh ở với con gái, nhà gần khu công nghiệp Yên Phong đấy.

Nghe vậy, anh Minh quyết định đi ngay. Tôi xin ở lại chăm bố.

Chiều xuống, tôi cùng bố ngồi ngoài sân, nhìn cánh đồng xa mờ mịt. Ông kể cho tôi nghe chuyện xưa – về mẹ, về những năm tháng khốn khó, và cả những lỗi lầm nhỏ mà ông mang trong lòng.

– Con biết không, hồi mẹ con mất, bố tưởng mình không sống nổi. Cô Thu giúp bố qua giai đoạn ấy, nên bố mang ơn lắm. Nhưng rồi thời gian trôi, cô ấy đi, bố lại lủi thủi một mình. Có lúc nhớ, nhưng cũng chỉ biết cầu mong cô ấy bình an.

Tôi lặng nghe, thấy trong giọng ông không có gì là ân hận, chỉ còn sự biết ơn thuần khiết. Và tôi nhận ra, hóa ra lòng tốt đôi khi cũng khiến người ta bị hiểu lầm, nhưng vẫn đáng quý biết bao.

Hai ngày sau, anh Minh gọi về, giọng phấn khởi:
– Em ơi, anh tìm được cô Thu rồi! Cô ấy giờ sống với con gái, cũng đã lớn tuổi. Khi nghe chuyện, cô rất ngạc nhiên, bảo không hề biết tên mình vẫn còn trong sổ đỏ. Cô đồng ý về quê để ký giấy chứng nhận sang tên lại cho bố.

Tôi thở phào, quay sang nhìn bố. Ánh mắt ông rưng rưng, miệng mỉm cười:
– Cảm ơn trời, cảm ơn đất. Bố chỉ mong sớm giải quyết xong để không phiền ai.

Chiều hôm sau, cô Thu cùng con gái về. Bà khoảng sáu mươi, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt hiền hậu. Vừa gặp, bà đã cười:
– Anh Cảnh vẫn như xưa, chỉ gầy hơn chút. Tôi nghe tin mà lo lắm, may là mọi việc chưa quá muộn.

Bố chồng tôi đứng dậy, khẽ cúi đầu:
– Tôi xin lỗi, vì chuyện xưa của mình mà làm cô phải phiền lòng.

Bà xua tay:
– Ôi dào, có gì đâu. Anh từng giúp mẹ con tôi khi chúng tôi khó khăn, coi như giờ tôi trả lại chút nợ nghĩa.

Nói rồi, bà lấy ra mấy giấy tờ, ký vào phần xác nhận đồng ý chuyển nhượng toàn bộ quyền sử dụng đất cho ông. Mọi thứ diễn ra nhanh gọn, nhẹ nhàng.

Khi xong việc, bà quay sang tôi, nắm tay:
– Con gái à, bố mẹ con thật đáng quý. Còn trẻ như con mà biết nghĩ, chăm lo cho chồng con như thế, tôi mừng lắm. Giữ gìn gia đình cho trọn nhé.

Tôi gật đầu, cổ nghẹn lại.

Buổi tối, sau khi cô Thu về, anh Minh ngồi nhìn bố thật lâu.
– Bố ơi, con xin lỗi vì đã nghi ngờ bố. Con… con từng nghĩ sai về bố và cô ấy.

Ông cười hiền, vỗ vai con trai:
– Con à, cuộc đời ai cũng có lúc bị hiểu lầm. Quan trọng là mình sống sao cho lòng mình không hổ thẹn. Bố chỉ mong các con thương nhau, sống tử tế là bố mãn nguyện rồi.

Tôi nhìn hai cha con, thấy lòng ấm lạ. Những khúc mắc, những nghi ngờ đã tan đi, chỉ còn lại tình thân sâu đậm.

Nhưng niềm vui ấy chưa kéo dài được bao lâu, thì một chuyện khác lại ập đến – bất ngờ và khiến tất cả chúng tôi bàng hoàng.

Sáng hôm sau, khi đang ăn sáng, bố chồng tôi đột nhiên ho dữ dội, mặt tái nhợt. Ông nắm chặt ngực, rồi khụy xuống ngay trước mắt tôi. Tôi hét lên gọi anh Minh, rồi lao tới đỡ ông.

Cả căn nhà rối loạn. Anh Minh bế bố ra xe, chạy thẳng tới bệnh viện huyện. Tôi ngồi phía sau, tay run không ngừng, miệng chỉ biết cầu nguyện.

Tại bệnh viện, sau khi làm xét nghiệm và chụp chiếu, bác sĩ bước ra, giọng nghiêm trọng:
– Ông bị bệnh tim, lại kèm cao huyết áp lâu năm. Nếu không được điều trị kịp thời, rất nguy hiểm.

Tôi choáng váng. Anh Minh đứng chết lặng, mắt đỏ hoe.

Và rồi, trong lúc chờ bố được chuyển lên tuyến trên, y tá mang ra một phong bì giấy nhỏ mà ông nhờ đưa cho con trai. Anh Minh mở ra – bên trong là một tờ sổ tiết kiệm và mảnh giấy ghi vội dòng chữ:

“Nếu một ngày bố không còn, con hãy dùng số tiền này để lo cho gia đình. Bố không hối hận vì đã bán đất, chỉ mong các con hạnh phúc, sống tử tế và yêu thương nhau.”

Tôi cầm tờ giấy, nước mắt không ngừng rơi.
Bố ơi… phải chăng ông đã biết bệnh của mình từ lâu mà giấu?

Phải chăng, việc bán đất không chỉ để giúp con trai, mà còn là cách ông sắp xếp mọi thứ trước khi rời đi?

Câu hỏi ấy cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, khiến tôi không dám nghĩ tiếp…

CHƯƠNG 3: DI NGUYỆN CUỐI CÙNG

Bố chồng tôi được chuyển gấp lên bệnh viện trung ương trong đêm. Cả quãng đường dài, tôi và anh Minh gần như không nói với nhau câu nào. Tiếng xe cứu thương vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch, xen lẫn tiếng tim tôi đập dồn dập, như muốn vỡ ra theo từng nhịp.

Bố nằm im, mắt nhắm lại, hơi thở yếu dần. Bàn tay ông gầy gò, nổi gân xanh, nhưng vẫn nắm chặt tay con trai. Ánh sáng hắt qua ô cửa nhỏ hẹp, rọi lên gương mặt khắc khổ của ông – người cha đã dành cả đời lo cho người khác mà quên mất chính mình.

Sau khi được đưa vào phòng cấp cứu, anh Minh ngồi bệt xuống ghế chờ, mặt trắng bệch. Tôi ngồi cạnh, nắm tay anh, cố giữ bình tĩnh:
– Anh đừng lo, bác sĩ giỏi lắm, bố sẽ ổn thôi…

Anh quay sang tôi, giọng nghẹn:
– Anh có lỗi với bố quá. Bao nhiêu năm, anh cứ nghĩ mình hiểu bố, mà hóa ra chẳng biết gì. Bố âm thầm chịu bệnh, còn lo cho công ty, lo cho chúng ta, lo cho từng đồng bạc… Anh thật tệ.

Tôi xiết tay anh, nước mắt rơi theo. Cả hai chúng tôi im lặng, chờ đợi trong hành lang lạnh lẽo, nơi ánh đèn trắng loang loáng khiến người ta càng thấy cô đơn.

Một lát sau, bác sĩ bước ra, gỡ kính xuống, giọng nhẹ nhưng nghiêm:
– Chúng tôi đã qua cơn nguy kịch cho ông, nhưng tim ông yếu lắm. Ông phải nằm theo dõi đặc biệt. Gia đình cần chuẩn bị tinh thần, vì bệnh đã tiến triển lâu rồi.

Tôi bủn rủn cả người. Anh Minh đứng chết lặng, hai mắt đỏ hoe.

Ba ngày sau, bệnh của bố tạm ổn, nhưng ông yếu đi thấy rõ. Mỗi lần nói chuyện, ông phải dừng lại giữa chừng để thở. Dù vậy, ông vẫn cố gắng giữ nụ cười, vẫn hỏi han tôi từng bữa ăn, từng giấc ngủ của Bin, vẫn dặn anh Minh về chuyện công ty.

Một buổi sáng, tôi đang lau người cho ông thì ông khẽ kéo tay tôi lại, giọng khàn khàn:
– Con dâu này, bố có chuyện muốn nhờ.

Tôi ngồi xuống, cúi gần để nghe rõ.
– Bố muốn… sau này, nếu bố không còn, hai đứa hãy lấy số tiền trong sổ tiết kiệm kia, giúp mấy đứa trẻ mồ côi gần làng mình. Bố đã dành dụm được ít tiền từ lãi đất cũ, coi như trả ơn cuộc đời.

Tôi sững sờ.
– Bố ơi, sao bố không giữ lại cho mình? Bố cần nghỉ ngơi, cần thuốc men mà…

Ông mỉm cười, đôi mắt hiền từ như mọi khi:
– Bố đủ rồi con ạ. Người ta già, đâu cần nhiều tiền, chỉ cần nhìn thấy con cháu yên ổn, thế là mãn nguyện.

Nước mắt tôi rơi lã chã. Tôi nắm tay ông thật chặt, không dám nói gì thêm, chỉ sợ bản thân buột ra những lời yếu đuối khiến ông phải lo.

Chiều hôm đó, anh Minh mang hoa quả đến bệnh viện, ngồi bên giường bố. Hai cha con im lặng rất lâu. Mãi đến khi ánh hoàng hôn tràn qua khung cửa sổ, ông mới nói khẽ:
– Minh này, hồi con còn nhỏ, bố không phải là người giỏi nói lời yêu thương. Nhưng trong lòng bố, con luôn là niềm tự hào. Mẹ con mất sớm, bố chỉ biết dồn tất cả tình thương vào con, dù có lúc vụng về.

Anh Minh cúi đầu, nước mắt lăn dài:
– Con biết, bố ạ. Con chưa từng trách bố. Con chỉ tiếc là mình hiểu bố muộn quá.

Ông khẽ cười, gật gù:
– Muộn còn hơn không, con à. Bố thấy yên lòng rồi.

Rồi ông đưa tay chỉ về chiếc túi nhỏ để trên bàn.
– Trong đó, bố có để lại vài giấy tờ. Một phần là di nguyện của bố, con đọc khi nào bố… đi xa nhé. Đừng mở vội.

Anh Minh nắm tay bố, bật khóc:
– Bố đừng nói thế… Con còn muốn đưa bố về quê, ra đồng chơi, còn nhiều việc chưa làm mà.

Ông chỉ mỉm cười, im lặng.

Một tuần sau, bệnh tình của ông trở nặng. Đêm ấy, gió mùa về sớm, trời se lạnh. Tôi và anh Minh thay phiên nhau túc trực. Khoảng gần 3 giờ sáng, bố khẽ mở mắt, nhìn chúng tôi, ánh mắt ấm áp lạ kỳ.

– Minh… – ông gọi nhỏ.

Anh Minh nắm tay bố, ghé sát tai.

– Bố cảm ơn… con… và con dâu… đã cho bố thấy… gia đình… là điều hạnh phúc nhất.

Giọng ông yếu dần. Anh Minh nấc lên, nghẹn ngào:
– Bố ơi, bố đừng nói thế, bố sẽ khỏi thôi, con hứa…

Ông khẽ lắc đầu, đôi môi mấp máy:
– Sống… tử tế… và… yêu thương… nhau…

Nói dứt, bàn tay ông thả lỏng. Tiếng máy theo dõi trong phòng vang lên một đường kẻ dài vô tận. Tôi hét lên gọi bác sĩ, nhưng tất cả đã quá muộn.

Bố chồng tôi – người đàn ông già gầy gò với tấm lòng bao la – đã ra đi bình yên.

Đám tang bố diễn ra đơn sơ mà ấm cúng. Cả xóm quê kéo đến, ai cũng kể về những việc tốt ông từng làm: giúp người nghèo, cho gạo khi mùa mất mùa, sửa mái nhà cho người neo đơn. Mỗi lời kể như một nhát chạm vào tim tôi – người cha ấy cả đời chỉ biết cho đi, đến lúc nhắm mắt vẫn nghĩ cho người khác.

Sau tang lễ, tôi cùng anh Minh dọn dẹp đồ đạc của bố. Trong ngăn tủ gỗ cũ, anh tìm thấy túi giấy mà bố nhắc đến trước khi mất. Anh mở ra – bên trong là lá thư viết tay và vài tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất.

Tôi ngồi cạnh, cùng anh đọc. Nét chữ run run nhưng vẫn rõ ràng.

“Minh và con dâu,
Nếu hai đứa đang đọc lá thư này, nghĩa là bố không còn nữa. Bố để lại mảnh đất này cho con trai và cháu nội. Nhưng bố muốn một phần diện tích nhỏ phía sau, hai đứa hãy dựng một ngôi nhà nhỏ – không cần to – để những người không nơi nương tựa có thể ở nhờ. Ở đời, có nhiều người khổ hơn mình, giúp được ai chút nào thì giúp.

Bố không muốn để lại tiền, vì tiền rồi cũng hết. Bố chỉ mong hai đứa hiểu, của cải lớn nhất của con người là tình thương. Hãy yêu thương nhau, giữ gia đình vững vàng. Đó là cách con báo hiếu cho bố mẹ.

Bố thương các con nhiều.
Cảnh.”

Tôi gập lá thư lại, ôm vào ngực, nghẹn ngào. Anh Minh thì lặng lẽ nhìn ra ngoài sân – nơi mảnh đất trống phủ nắng vàng. Một khoảng trời bình yên mà giờ đây như có hình bóng của bố hiện lên giữa làn gió.

Vài tháng sau, anh Minh thực hiện đúng di nguyện của bố. Anh dành một phần nhỏ trong khu đất còn lại, dựng một ngôi nhà nhỏ, đặt tên là “Nhà Cha”. Bên trong, anh làm phòng ở cho mấy cụ già neo đơn, có góc bếp, góc vườn rau, và treo tấm ảnh lớn của bố ngay gian giữa.

Mỗi cuối tuần, cả nhà tôi lại về quê, cùng nhau nấu ăn, quét sân, chăm mấy cây cau bố trồng ngày trước. Có những buổi chiều, tôi thấy bé Bin ngồi trước bàn thờ, thủ thỉ:
– Ông ơi, con học giỏi rồi, ông đừng lo cho bố mẹ nữa nhé.

Nghe con nói, tôi nghẹn ngào, nhìn sang anh Minh. Anh chỉ im lặng, khẽ gật đầu, rồi đưa tay lên chạm nhẹ tấm ảnh bố.

Một năm sau ngày bố mất, công ty của anh Minh dần hồi phục. Anh trả lại khoản tiền bố từng để lại, đem toàn bộ tiền lãi góp vào quỹ “Nhà Cha”. Mỗi mùa mưa, có thêm vài cụ già, vài đứa trẻ được đến tá túc. Và mỗi khi nhìn thấy họ cười, tôi lại thấy như có hình bóng của bố đâu đó – vẫn đang mỉm cười hiền lành như thuở nào.

Tối nọ, tôi ngồi viết lại những dòng này, nhìn ra khoảng sân quê rợp ánh trăng. Tiếng gió nhẹ đưa mùi hoa cau thoảng vào, khiến tim tôi mềm lại. Tôi nhớ buổi sáng năm nào, khi mình âm thầm nhét 10 triệu vào túi áo của bố. Lúc ấy, tôi nghĩ mình đang làm điều nhỏ bé để giúp ông, nhưng không ngờ, chính ông mới là người đã âm thầm để lại cho chúng tôi cả một kho báu – kho báu của lòng nhân hậu, của sự cho đi, của tình cha vô bờ.

Giờ đây, mỗi khi có ai hỏi tôi về bài học lớn nhất mà cuộc đời đã dạy, tôi chỉ mỉm cười và nói:
– Đó là bài học từ bố chồng tôi. Người đàn ông đã rời đi, nhưng để lại cho chúng tôi cách sống đẹp nhất – sống tử tế, yêu thương, và biết ơn.

Vì cuối cùng, sau tất cả những mất mát và đau khổ, chúng tôi nhận ra:
Tiền có thể mất, đất có thể bán, nhưng tình người – một khi được gieo bằng trái tim chân thật – thì sẽ còn mãi như di nguyện của cha.

(Hết truyện)
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

Bạn có thể cũng thích bài viết này