Thấy vợ cũ bán rau ngoài chợ, anh buô-ng cho 200 nghìn gọi là “thươ-ng h-ại”. Nào ngờ, chỉ vài năm sau, anh đứng ngỡ ngàng h-á h-ốc m-ồm kinh ngạc…
Hùng bước ra khỏi chiếc xe Mercedes bóng loáng, tiếng cửa xe đóng lại “cộp” một cái đầy dứt khoát, vang vọng khắp một góc chợ quen thuộc. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi hiệu, cổ tay áo lộ ra chiếc đồng hồ đắt tiền, tỏa ra ánh kim lấp lánh dưới ánh nắng hè chói chang. Mùi nước hoa sang trọng của anh hòa quyện với mùi tanh của cá, mùi của rau củ tươi, tạo nên một sự tương phản đến kỳ lạ. Đây là một trong số ít những lần anh bước chân vào nơi này kể từ sau khi ly hôn. Trong mắt anh, nơi đây ồn ào, ngột ngạt và đầy rẫy sự tầm thường. Nó đối lập hoàn toàn với cuộc sống thượng lưu, với những bữa tiệc xa hoa và những cuộc gặp gỡ đẳng cấp mà anh đang tận hưởng.
Sponsored Ad
Sự nghiệp của Hùng đang lên như diều gặp gió. Công ty bất động sản do anh làm chủ đang gặt hái những thành công rực rỡ, những dự án triệu đô nối tiếp nhau. Tiền bạc, địa vị, danh vọng, tất cả những thứ mà trước đây anh hằng khao khát, giờ đây đều nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Cuộc hôn nhân đổ vỡ với Lan, người vợ đã từng đồng cam cộng khổ với anh những ngày còn gian khó, trong tâm trí anh chỉ còn là một ký ức mờ nhạt, một vết sẹo nhỏ mà anh cho rằng mình đã vượt qua một cách dễ dàng. Anh đã nghĩ rằng, Lan là một người phụ nữ không có tham vọng, chỉ biết an phận với cuộc sống bình thường, và việc chia tay là một sự giải thoát cho cả hai. Anh tin rằng, cô ấy không bao giờ có thể sánh bước cùng anh trên con đường thành công.
Sponsored Ad
Hùng đang đi tìm mua một món đồ cổ theo lời dặn của một đối tác. Anh lách qua những quầy hàng tấp nập, cố gắng không để những chiếc xe đẩy hàng hay những chiếc giỏ chợ chạm vào bộ trang phục đắt tiền của mình. Ánh mắt anh vô tình lướt qua một quầy hàng bán rau củ. Một người phụ nữ đang cặm cụi nhặt từng cọng rau, đôi bàn tay đen nhẻm, gầy guộc. Chiếc nón lá che khuất gần hết khuôn mặt, nhưng hình bóng ấy, mái tóc ấy, và cái dáng người quen thuộc ấy, khiến tim anh chợt hẫng đi một nhịp. Là Lan. Vợ cũ của anh. Tim anh đập thình thịch, một cảm giác vừa bất ngờ, vừa khó tả trào dâng.
Sponsored Ad
Anh đứng sững lại, quan sát cô từ xa. Lan vẫn vậy, giản dị và hiền lành. Cô đang nói chuyện với một người bán hàng bên cạnh, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ như ngày nào. Gương mặt cô gầy đi nhiều, làn da sạm đen vì nắng gió. Anh không thấy có một người chồng mới, cũng không thấy cô bế một đứa trẻ nào. Một cảm giác thương hại, một chút đắc thắng lạ lùng trỗi dậy trong lòng anh. Anh nghĩ, cuộc sống của cô ấy giờ đây thật vất vả, thật thảm hại. Thậm chí, anh còn cảm thấy có lỗi, vì đã bỏ rơi cô ấy. Anh cảm thấy mình phải làm điều gì đó, để xoa dịu lương tâm, và cũng để khẳng định vị thế của mình.
Sponsored Ad
Hùng bước đến, đứng trước mặt Lan. Lan ngước lên, đôi mắt cô mở to, đầy sự ngỡ ngàng. Khuôn mặt cô vẫn xinh đẹp, nhưng không còn rạng rỡ như ngày xưa. Đôi mắt ấy giờ đây đầy sự mệt mỏi và kiên cường. “Lan…”, anh khẽ gọi. “Anh Hùng…”, cô đáp lại, giọng nói nghẹn lại. Một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy hai người. Hùng không biết phải nói gì, Lan cũng vậy. Mọi kỷ niệm cũ, mọi nỗi đau cũ đều trỗi dậy, nhưng không ai dám nhắc đến.
Anh nhìn vào quầy hàng của cô, vài mớ rau, một vài củ khoai tây, đơn sơ đến lạ. “Em… sống có ổn không?” Anh hỏi, giọng nói đầy sự miễn cưỡng. Lan khẽ gật đầu, nở một nụ cười gượng gạo. “Cũng tạm anh ạ”. Lời nói của cô, không một chút oán than, không một chút trách móc, lại càng khiến anh cảm thấy tội lỗi. Anh không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này. Anh muốn kết thúc nó một cách nhanh chóng. Anh móc ví, rút ra một tờ hai trăm nghìn. Tờ tiền ấy, với anh không đáng là bao, chỉ bằng một bữa ăn trưa sang trọng.
Sponsored Ad
“Đây, anh gửi em. Coi như anh mua rau ủng hộ em”, anh nói, cố giữ cho giọng nói của mình thật điềm tĩnh. “Em cầm lấy mà chi tiêu”. Anh chìa tay ra, chờ đợi. Lan nhìn vào tờ tiền, đôi mắt cô ánh lên một chút gì đó khó tả, một sự tự trọng đang bị tổn thương. Cô không nhận. “Em không cần đâu anh”, cô nói, giọng nói đầy sự từ chối. “Anh cứ cầm lấy. Coi như anh trả lại cho em những ngày tháng vất vả mà em đã sống cùng anh”, anh nói, một lần nữa cố gắng khẳng định vị thế của mình. Lan khẽ lắc đầu, nhưng rồi cô cũng nhận lấy tờ tiền. Không phải vì cô cần, mà vì cô không muốn tiếp tục cuộc đối thoại này. Cô biết rằng, sự thương hại của anh còn đáng sợ hơn bất kỳ lời chỉ trích nào.
Sponsored Ad
Hùng rời đi, để lại Lan đứng một mình trong sự im lặng. Anh không quay đầu lại. Trong lòng anh, một cảm giác mãn nguyện trỗi dậy. Anh nghĩ rằng, mình đã làm được một việc tốt. Anh đã giúp đỡ người vợ cũ, người đã từng bị anh bỏ lại. Anh đã chứng minh được rằng, anh không phải là một người đàn ông tồi tệ. Anh đã tự mình tha thứ cho chính mình. Tờ hai trăm nghìn ấy, đối với anh, chỉ là một chút tiền lẻ. Nhưng đối với Lan, nó là một sự sỉ nhục, một vết dao cứa vào lòng tự trọng của cô. Cô cầm tờ tiền, đôi mắt cô ngấn lệ, nhưng không phải vì buồn, mà vì tức giận. Cô sẽ không bao giờ tiêu tờ tiền này. Cô sẽ giữ nó, như một lời nhắc nhở về sự khinh miệt của anh, về sự yếu đuối của bản thân.
Sponsored Ad
Sau đó, Hùng trở lại với cuộc sống thượng lưu của mình. Anh quên hẳn Lan, quên hẳn buổi gặp gỡ ở chợ. Những cuộc họp, những bữa tiệc, những chuyến công tác nước ngoài, tất cả đã chiếm trọn tâm trí anh. Anh sống trong một thế giới ảo, một thế giới được tạo nên bởi tiền bạc và những mối quan hệ hời hợt. Anh nghĩ rằng, anh đã có tất cả. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, anh cảm thấy một sự trống rỗng lớn lao. Những bữa ăn đắt tiền không còn ngon miệng, những cuộc vui thâu đêm không còn ý nghĩa. Anh đã quá mải mê với những thứ phù phiếm, mà quên mất những giá trị đích thực của cuộc sống.
Trong khi đó, cuộc sống của Lan bắt đầu thay đổi. Cô không còn bán rau ở chợ nữa. Cô đã dùng tờ hai trăm nghìn của Hùng, và một khoản tiền nhỏ mà cô đã tiết kiệm được, để mở một quầy hàng ăn sáng. Công việc không hề dễ dàng. Mỗi ngày, cô phải thức dậy từ lúc trời còn chưa sáng, dọn dẹp, nấu nướng, chuẩn bị. Tay cô chai sần, những vết chai sạn của một người phụ nữ đã quen với công việc chân tay. Gương mặt cô gầy gò, nhưng ánh mắt cô lại ánh lên một sự kiên cường, một sự quyết tâm lớn lao. Cô không làm việc vì tiền, cô làm việc để chứng minh rằng, cô có thể sống một cuộc đời có giá trị, một cuộc đời không cần đến sự thương hại của bất kỳ ai.
Hai năm sau, Hùng gặp phải một thất bại lớn. Một dự án đầu tư của anh bị phá sản, những đối tác rời đi, những khoản nợ lớn đè nặng lên vai anh. Anh rơi vào trạng thái hoang mang, bế tắc. Anh không thể tin vào những gì đang xảy ra. Anh đã từng là một người thành công, được mọi người ngưỡng mộ. Nhưng giờ đây, anh lại trở thành một kẻ thất bại, một kẻ nợ nần. Anh trở nên cô độc hơn bao giờ hết. Những người bạn bè giàu có đều rời bỏ anh. Anh không còn tiền, không còn danh vọng, và anh nhận ra, anh không còn gì cả. Anh trở về với căn hộ cũ kỹ của mình, nơi đã từng là tổ ấm của anh và Lan. Trong lòng anh, một cảm giác hối hận lớn lao trào dâng. Anh tự hỏi, nếu anh đã không quá tham vọng, nếu anh đã biết trân trọng cuộc sống bình dị, liệu anh có phải đối mặt với ngày hôm nay?
Một buổi chiều, Hùng lang thang trên đường, ánh mắt anh vô hồn. Anh đi ngang qua một con phố. Một mùi thơm của chả cá, của bún nóng, của mắm tôm nồng nặc lan tỏa trong không khí, khiến anh dừng lại. Một quán bún chả cá nhỏ, nhưng sạch sẽ và ấm cúng. Khách hàng tấp nập, xếp hàng dài. Anh nhìn vào bên trong, thấy một người phụ nữ đang đứng quầy, miệng cười tươi, tay thoăn thoắt làm việc. Là Lan. Vợ cũ của anh. Anh đứng sững sờ, không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Cô không còn gầy gò, xanh xao như ngày nào. Gương mặt cô đầy đặn hơn, làn da cô trở nên hồng hào, rạng rỡ. Ánh mắt cô vẫn hiền lành, nhưng giờ đây lại lấp lánh một niềm vui, một sự tự tin lớn lao.
Hùng đứng ngẩn người. Anh nhìn vào tấm biển hiệu, tên quán “Bún Chả Cá Lan”. Anh nhìn vào những khách hàng, họ cười nói vui vẻ. Anh nhìn vào Lan, vào nụ cười của cô, vào ánh mắt hạnh phúc của cô. Một cảm giác hổ thẹn, một sự xấu hổ lớn lao trào dâng trong lòng anh. Anh nhớ lại ngày hôm ấy, ngày anh đưa cho cô tờ hai trăm nghìn với sự thương hại. Anh đã nghĩ rằng, anh là một người thành công, còn cô chỉ là một người phụ nữ tầm thường. Anh đã nghĩ rằng, anh đã giúp đỡ cô ấy. Nhưng sự thật, anh đã sỉ nhục cô ấy. Và cô ấy, đã dùng chính sự sỉ nhục ấy, để biến thành sức mạnh, để xây dựng nên một cuộc sống mới.
Hùng đứng đó, nhìn Lan từ xa. Anh không dám bước vào. Anh cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật vô dụng. Anh đã từng tự hào về những thứ phù phiếm, về những chiếc xe sang, những bộ vest đắt tiền. Nhưng giờ đây, anh nhận ra, tất cả những thứ đó đều vô nghĩa. Hạnh phúc thực sự không phải là tiền bạc hay danh vọng, mà là sự kiên cường, sự tự trọng, và sự bình yên trong tâm hồn. Anh quay đi, bước đi một cách nặng nề. Anh không còn nghĩ đến việc làm giàu, không còn nghĩ đến việc khôi phục sự nghiệp. Anh chỉ muốn được sống một cuộc sống giản dị, một cuộc sống có ý nghĩa.
Ngày hôm sau, Hùng quay lại quán của Lan. Anh ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ, gọi một bát bún chả cá. Lan nhận ra anh, nhưng cô không tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô vẫn mỉm cười, vẫn hiền lành như ngày nào. Cô mang cho anh một bát bún nóng hổi, đầy ắp sự yêu thương. Bát bún ấy, không chỉ là món ăn, mà còn là một bài học lớn lao. Hùng ăn từng chút, từng chút một, và anh cảm nhận được sự ngọt ngào của nó. Anh không chỉ ăn món ăn, mà còn ăn cả tình người, cả sự bao dung của Lan.
Sau khi ăn xong, Hùng lấy hết can đảm, gọi Lan lại. “Lan… anh xin lỗi…”. Anh khẽ nói, giọng nói nghẹn lại. “Anh xin lỗi vì ngày hôm ấy, anh đã quá kiêu ngạo, quá vô tâm. Anh xin lỗi vì đã làm em tổn thương”. Lan nhìn anh, đôi mắt cô không một chút oán hận. Cô mỉm cười. “Không sao đâu anh. Ngày hôm ấy, anh đã cho em một bài học lớn. Em đã hiểu rằng, em phải tự mình đứng lên, phải tự mình sống một cuộc đời có ý nghĩa. Em cảm ơn anh”.
Những lời nói của Lan, không chỉ là một sự tha thứ, mà còn là một sự giải thoát. Hùng đã khóc, không phải vì buồn, mà vì sự hối hận và sự xúc động. Anh đã học được một bài học lớn lao về lòng tự trọng, về sự kiên cường, và về giá trị đích thực của hạnh phúc. Từ đó, cuộc sống của anh thay đổi hoàn toàn. Anh từ bỏ những tham vọng cũ, từ bỏ những mối quan hệ hời hợt. Anh bắt đầu một công việc mới, một công việc mà anh có thể giúp đỡ những người khác. Anh sống một cuộc đời giản dị hơn, nhưng lại có ý nghĩa hơn rất nhiều. Anh đã tìm lại được chính mình.
Hùng và Lan không quay lại với nhau. Họ sống hai cuộc đời riêng, hai cuộc đời đầy đủ và hạnh phúc. Nhưng trong tâm trí của Hùng, Lan không còn là người vợ cũ đáng thương nữa. Cô là một người bạn, một người đã dạy cho anh một bài học lớn lao về lòng dũng cảm và sự kiên cường. Anh vẫn thường ghé qua quán bún của cô, không phải để thương hại, mà để ủng hộ, để học hỏi. Và mỗi lần nhìn thấy cô, anh lại cảm thấy một sự bình yên lớn lao. Anh đã tìm thấy hạnh phúc, không phải trong sự giàu có, mà trong sự khiêm tốn, trong sự sẻ chia, và trong sự bình yên của tâm hồn.