Chàng trai bị cả xóm d-è bỉ-u vì không có nghề nghiệp ổn định. Thế nhưng, trong ngày cưới em gái, anh đứng dậy nói một câu khiến bao người ní-n lặ-ng, ánh mắt đ
Hùng đứng trước gương, ngắm nhìn chiếc áo sơ mi trắng đã bạc màu. Anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự chật chội của chiếc cổ áo, giống như cuộc sống của anh trong suốt hai mươi chín năm qua. Mười năm trước, anh rời làng với hoài bão trở thành một họa sĩ, một người kể chuyện bằng màu sắc. Nhưng sau ngần ấy thời gian, thứ duy nhất anh có là một xưởng vẽ lụp xụp, vài tác phẩm còn dang dở và tiếng thở dài mỗi khi nhìn vào số dư tài khoản. Tiếng thở dài đó, anh biết, nó không chỉ là của riêng anh, mà còn là của bố mẹ, và cả những người hàng xóm luôn miệng dè bỉu anh là “thằng ăn không ngồi rồi.”
Sponsored Ad
Cánh cửa gỗ mục mở ra, và tiếng ồn ào từ ngoài ngõ tràn vào căn phòng. Hôm nay là ngày vui của em gái anh, Lan. Mai là ngày cưới của nó, và cả xóm đang tất bật chuẩn bị. Hùng bước ra, ánh mắt anh chạm ngay vào những ánh mắt khác, những ánh mắt mà anh đã quá quen thuộc. Ánh mắt đó không có sự mừng rỡ, chỉ có sự soi xét và một chút thương hại khó che giấu. Anh nghe thấy tiếng thì thầm của một bà hàng xóm: “Cũng may mà cái Lan kiếm được mối tốt, chứ có ông anh như thế thì làm sao mà ngẩng mặt lên được.” Lời nói tuy nhỏ, nhưng lại như một mũi kim châm thẳng vào tim Hùng. Anh cúi đầu, cố gắng lờ đi, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi đau âm ỉ.
Sponsored Ad
Hùng biết, anh không làm ra tiền. Anh sống bằng sự giúp đỡ của bố mẹ, sống bằng những đồng tiền ít ỏi kiếm được từ những bức tranh nhỏ lẻ. Anh không muốn thế, nhưng con đường nghệ thuật, nó không phải là con đường trải đầy hoa hồng. Nó là một con đường đầy gai nhọn và những thử thách. Hùng đã từng có những lúc nản lòng, đã từng nghĩ đến việc từ bỏ. Nhưng rồi, anh lại không thể. Anh yêu nghệ thuật, yêu những bức tranh, yêu những màu sắc. Chúng là một phần của anh, là tiếng nói của anh, là cách anh thể hiện tình yêu với cuộc sống.
Sponsored Ad
Lan bước ra, chiếc váy cưới trắng tinh khôi khiến em lấp lánh như một nàng công chúa. Nụ cười của em thật rạng rỡ, nhưng khi ánh mắt em chạm vào anh, Hùng lại thấy một chút lo lắng. Anh biết, em lo cho anh. Em sợ anh lại bị dè bỉu, bị mỉa mai. Hùng đã từng nói với em: “Anh sẽ không đi đâu. Anh sẽ ở nhà, và anh sẽ vẽ một bức tranh thật đẹp để tặng em.” Nhưng anh biết, em không cần tranh, em cần sự ủng hộ, cần sự tự hào. Anh đã thất bại, và anh đã khiến em thất vọng.
Buổi tiệc diễn ra trong không khí sôi nổi. Tiếng nhạc, tiếng cười nói, tiếng chúc tụng, tất cả tạo nên một không khí ấm cúng. Hùng ngồi ở một góc, lặng lẽ nhìn mọi người. Anh thấy Lan hạnh phúc, anh thấy bố mẹ vui vẻ. Anh cảm thấy một chút ấm áp, nhưng rồi, sự cô đơn lại ập đến. Anh cảm thấy mình như một người ngoài, một người không thuộc về nơi này. Hùng nhấp một ngụm rượu, và trong lòng anh, những ký ức cũ lại ùa về.
Sponsored Ad
Những ngày còn bé, anh và Lan là những người bạn thân nhất. Hai anh em cùng nhau chơi đùa, cùng nhau chia sẻ mọi bí mật. Hùng đã luôn là người anh trai bảo vệ em gái, và Lan đã luôn là người em gái ngưỡng mộ anh trai. Anh đã từng mơ, rằng một ngày nào đó, anh sẽ vẽ một bức tranh thật lớn, và bức tranh đó sẽ treo ở phòng khách. Bức tranh đó sẽ kể về câu chuyện của anh và Lan, về tình yêu thương của họ. Nhưng giấc mơ đó, dường như đã quá xa vời.
Trong lúc mọi người đang chúc tụng cô dâu chú rể, một vài người hàng xóm lại bắt đầu nói chuyện với nhau. “Tội nghiệp cái Lan, có ông anh thế này thì làm sao mà ngẩng mặt lên được.” “Đúng rồi, người ta đi làm, còn nó thì chỉ biết ăn bám.” Lời nói của họ, như một làn sóng, lan truyền khắp nơi. Hùng nghe thấy tất cả. Lòng tự trọng của anh, tưởng chừng đã chai sạn, giờ lại đau nhói. Anh muốn đứng lên, muốn nói một lời gì đó, nhưng anh lại không biết nói gì. Anh chỉ có thể cúi đầu, và nuốt nước mắt vào trong.
Sponsored Ad
Chú rể, một người đàn ông thành đạt, đứng lên phát biểu. Anh ấy nói về tình yêu với Lan, nói về những dự định tương lai. Anh ấy nói về sự trân trọng với bố mẹ vợ, và rồi, anh ấy nhìn về phía Hùng, ánh mắt anh ấy đầy sự dè dặt. “Tôi rất hạnh phúc khi được làm con rể của bố mẹ. Tôi hứa sẽ chăm sóc Lan thật tốt. Và tôi cũng mong rằng, anh Hùng sẽ sớm tìm được một công việc ổn định để bố mẹ yên lòng.” Lời nói của anh ấy khiến Hùng bàng hoàng. Hùng không biết rằng, anh ấy lại nghĩ về anh như vậy.
Lan, thấy anh xúc động, vội vàng chạy đến bên anh. “Anh Hùng, anh đừng nghe. Anh đừng buồn.” Em nói, giọng em run rẩy. Hùng nhìn em, và trong mắt em, anh thấy một sự tổn thương, một sự thất vọng. Anh biết, em đang cố gắng bảo vệ anh, nhưng anh biết, anh đã khiến em thất vọng. Hùng nắm lấy tay em, và anh hít một hơi thật sâu. Anh quyết định, rằng anh sẽ nói. Anh sẽ nói một lần, và anh sẽ nói tất cả.
Sponsored Ad
Hùng đứng lên, và anh đi về phía bục phát biểu. Cả căn phòng bỗng chốc im lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh. Hùng cảm thấy run rẩy. Anh cảm thấy như mình đang đứng trên một sân khấu lớn, và tất cả mọi người đều đang nhìn vào anh. Anh cố gắng kìm nén cảm xúc, và anh bắt đầu nói: “Chào mọi người. Hôm nay là ngày vui của em gái tôi, Lan. Tôi rất hạnh phúc khi được nhìn thấy em hạnh phúc.” Giọng anh ban đầu run rẩy, nhưng rồi, nó trở nên kiên định hơn.
Hùng tiếp tục nói: “Mọi người, chắc mọi người đều biết, tôi không có một công việc ổn định. Tôi chỉ là một họa sĩ, một người sống với đam mê. Mọi người dè bỉu tôi, mọi người cười nhạo tôi. Tôi đã từng rất buồn, đã từng rất tủi thân.” Lời nói của anh khiến mọi người sững sờ. Họ không ngờ rằng, anh lại nói thẳng thắn như vậy. Một vài người cúi đầu, ánh mắt họ đầy sự bối rối.
Sponsored Ad
“Nhưng tôi muốn mọi người biết một điều.” Hùng nói, giọng anh đầy sự xúc động. “Tôi không phải là một người vô dụng. Tôi có một món quà, một món quà mà tôi đã chuẩn bị cho Lan.” Hùng nói, rồi anh ra hiệu cho một người bạn, và người bạn đó đã mang ra một bức tranh được bọc cẩn thận. Bức tranh đó, là một tác phẩm lớn, một tác phẩm mà anh đã làm trong suốt mười năm qua. Nó là một bức tranh vẽ về gia đình, về tình yêu thương, về những kỷ niệm.
Hùng mở bức tranh ra, và mọi người chết lặng. Bức tranh đó, nó không chỉ là một bức tranh, mà là một tác phẩm nghệ thuật. Nó là một tác phẩm chứa đựng tất cả những cảm xúc của anh, tất cả những hy vọng của anh. Bức tranh đó, nó không chỉ là một món quà, mà là một lời xin lỗi, một lời cảm ơn. Lời xin lỗi vì đã khiến em gái lo lắng, lời cảm ơn vì em đã luôn tin tưởng anh.
“Bức tranh này, tôi đã dành mười năm để vẽ.” Hùng nói, giọng anh đầy sự xúc động. “Nó không có giá trị bằng tiền bạc, nhưng nó có giá trị về mặt tinh thần. Nó là món quà của tôi dành tặng cho Lan. Và tôi cũng muốn nói một điều nữa. Để có được một đám cưới ấm cúng như thế này, để có được một căn nhà đẹp như thế này, Lan và Nam đã phải làm việc rất vất vả. Nhưng mọi người có biết không, họ đã không phải làm việc một mình.”
Hùng dừng lại, và anh nhìn mọi người. “Để có được một đám cưới ấm cúng như thế này, Lan và Nam đã phải tiết kiệm rất nhiều. Nhưng họ cũng đã nhận được sự giúp đỡ của một người khác. Người đó là tôi. Tôi đã bán bức tranh đầu tay của mình, bức tranh mà tôi đã vẽ từ khi còn là sinh viên, để mua nhẫn cưới và trang sức cho Lan. Tôi đã bán chiếc xe máy cũ của mình, chiếc xe máy mà tôi đã mua từ khi còn là sinh viên, để phụ giúp bố mẹ làm đám cưới.”
Cả căn phòng bỗng chốc im lặng. Mọi người bàng hoàng. Họ không ngờ rằng, Hùng lại làm một điều như vậy. Họ nhìn vào Hùng, ánh mắt họ không còn sự dè bỉu, mà là sự ngưỡng mộ, sự tôn trọng. Họ nhìn vào anh, và họ thấy một người đàn ông, một người anh trai, một người con hiếu thảo. Họ thấy một người đàn ông, một người nghệ sĩ, một người có một tấm lòng cao thượng.
Họ đã sai. Họ đã hiểu lầm anh. Họ đã đánh giá anh qua những gì anh có, mà không đánh giá anh qua những gì anh làm. Họ đã nhìn vào vẻ ngoài của anh, mà không nhìn vào trái tim của anh. Hùng đã không cần tiền bạc để chứng minh giá trị của mình. Anh đã dùng tình yêu thương, sự hy sinh để chứng minh điều đó. Anh đã dùng tấm lòng của mình để chứng minh rằng, anh không phải là một người vô dụng.
Lan, từ một người em gái bàng hoàng, đã trở thành một người em gái đầy sự xúc động. Em đã ôm chặt lấy anh trai, và khóc. “Anh Hùng, em xin lỗi. Em đã hiểu lầm anh.” Em nói, giọng em run rẩy. Nam cũng vậy, anh ấy đã bước đến, và ôm lấy Hùng. “Anh Hùng, em xin lỗi. Em đã sai.” Anh ấy nói. Hùng chỉ mỉm cười, và nói: “Không sao đâu. Quá khứ đã qua rồi. Chúng ta hãy sống cho hiện tại và tương lai.”
Buổi tiệc kết thúc, nhưng câu chuyện của Hùng đã không kết thúc. Câu chuyện của anh đã lan truyền khắp nơi. Mọi người đã biết về anh, về sự hy sinh của anh. Hàng xóm, những người đã từng dè bỉu anh, đã đến bên anh, và nói lời xin lỗi. Họ đã nói, họ đã sai, họ đã hiểu lầm anh. Hùng chỉ mỉm cười, và nói: “Không sao đâu. Quá khứ đã qua rồi.”
Cuộc sống của Hùng đã thay đổi. Anh đã không còn cô đơn. Anh có một gia đình, có một người em gái, có một người em rể yêu thương anh. Anh cũng có những người hàng xóm, những người đã trở thành bạn của anh. Anh không còn phải sống trong sự dè bỉu, sự mỉa mai. Anh đã sống trong sự tôn trọng, sự ngưỡng mộ.
Hùng vẫn tiếp tục vẽ tranh, nhưng bây giờ, anh không còn vẽ tranh một mình nữa. Anh có Lan, có Nam, có những người hàng xóm luôn ủng hộ anh. Bức tranh của anh đã không chỉ là một bức tranh, mà là một câu chuyện. Một câu chuyện về tình yêu thương, về sự hy sinh, về sự bao dung. Câu chuyện của anh đã chứng minh rằng, giá trị của một con người không nằm ở những gì họ có, mà nằm ở những gì họ làm.
Cuộc đời của Hùng, từ một cuộc đời đầy rẫy sự dè bỉu, đã trở thành một cuộc đời đầy ắp sự yêu thương, sự tôn trọng. Anh đã không chỉ tìm thấy hạnh phúc, mà còn tìm thấy một sự khẳng định. Anh đã không phải chứng minh mình là ai, vì tất cả mọi người đều đã biết anh là ai. Anh là một người anh, một người con, một người nghệ sĩ, và một người đàn ông có một tấm lòng cao thượng.