Tôi l:én về nhà sớm để tạo sinh nhật bất ngờ cho mẹ , nhưng người ch:ết lặ:ng lại là tôi khi thấy mẹ nằm gục trên ghế, còn vợ tôi thì đang ở một nơi không ai ng

Tôi là Hùng, một người đàn ông đã từng nếm trải đủ vị đắng của cuộc sống. Sinh ra trong một gia đình nghèo khó, tôi đã phải bươn chải từ khi còn rất trẻ để có được ngày hôm nay. Vì vậy, tôi tự hào về những gì mình làm được. Tôi tự hào vì có thể xây dựng một tổ ấm bình yên, một cuộc sống đủ đầy cho người phụ nữ mà tôi yêu. Vợ tôi, Mai, là một người phụ nữ dịu dàng, hiền thục. Cuộc hôn nhân của chúng tôi, kể từ ngày bắt đầu, luôn tràn ngập niềm tin và sự sẻ chia. Tôi tin tưởng Mai tuyệt đối, và cô ấy cũng vậy. Chúng tôi sống bên nhau, xây dựng tổ ấm bằng tình yêu và sự trân trọng.

Sponsored Ad

Thế rồi, cuộc sống của chúng tôi có thêm một người. Đó là mẹ tôi. Mẹ tôi đột ngột ngã bệnh, và chúng tôi quyết định đón bà về sống cùng để tiện chăm sóc. Với Mai, đó không phải là một gánh nặng. Cô ấy yêu thương mẹ tôi như chính mẹ ruột của mình, và tôi nhìn thấy sự hòa hợp đó. Mỗi sáng, tôi đi làm, trong lòng cảm thấy an tâm và tự hào. Mẹ có Mai chăm sóc, tôi có thể toàn tâm toàn ý cho công việc. Tôi tự hào vì có thể lo lắng cho cả gia đình, để Mai có thể an tâm ở nhà chăm sóc mẹ chồng bị ốm, để cô ấy không phải bận tâm về gánh nặng cơm áo gạo tiền.

Sponsored Ad

Cuộc sống của chúng tôi cứ thế trôi đi. Mỗi tối trở về nhà, tôi lại được Mai đón bằng một nụ cười rạng rỡ và một bữa cơm nóng hổi. Mẹ tôi, nhờ có sự chăm sóc chu đáo của Mai, đã dần khỏe hơn. Tôi nhìn thấy sự thay đổi tích cực đó, và tôi càng thêm yêu thương, trân trọng người vợ của mình. Tôi nghĩ rằng, mình đã là một người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này. Tôi có một người vợ yêu thương, một người mẹ khỏe mạnh, và một cuộc sống không phải lo lắng về tiền bạc. Tôi đã đạt được tất cả những gì mình mơ ước.

Sponsored Ad

Nhưng rồi, một sự việc nhỏ đã làm xáo trộn sự bình yên trong lòng tôi. Tôi bắt đầu nhận thấy những điều bất thường trong thói quen chi tiêu của Mai. Mỗi tháng, tôi đưa cho cô ấy một khoản tiền lớn để lo chi tiêu gia đình và mua sắm cá nhân. Tôi luôn muốn Mai được ăn diện, được mua những bộ quần áo đẹp. Nhưng lạ thay, tôi lại không thấy cô ấy có quần áo mới. Cô ấy vẫn mặc những bộ đồ cũ sờn, giản dị, nhưng khi tôi hỏi, cô ấy lại cười và bảo rằng “Quần áo cũ vẫn còn nhiều, em chưa cần.” Câu nói đó khiến tôi cảm thấy khó hiểu, nhưng tôi không bận tâm.

Sponsored Ad

Sự nghi ngờ bắt đầu nhen nhóm khi tôi để ý đến những bữa ăn trong nhà. Mai đi chợ với một số tiền lớn, nhưng bữa ăn lại luôn lặp đi lặp lại với những món quen thuộc, giản dị. Mẹ tôi, vì đang bệnh nên chỉ có thể ăn cháo, nhưng bữa cháo nào cũng như bữa cháo nào. Tôi hỏi Mai rằng tại sao không nấu những món ngon hơn, những món mà mẹ thích, cô ấy lại cười và bảo rằng “Mẹ ăn thanh đạm, những món này tốt cho sức khỏe của mẹ.” Tôi lại tin, nhưng lòng tôi vẫn có một chút gợn. Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cảm giác này như một con sâu bọ, gặm nhấm sự tin tưởng trong tôi từng chút một.

Sponsored Ad

Tôi bắt đầu theo dõi Mai. Không phải vì tôi không tin cô ấy, mà vì tôi muốn tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi cứ thế xoáy sâu vào tâm trí tôi. Mỗi buổi sáng, tôi giả vờ đi làm, nhưng lại đứng đợi ở một góc khuất. Mai vẫn đi chợ như mọi ngày, nhưng sau khi mua một lượng đồ ăn lớn, cô ấy lại không về nhà ngay. Cô ấy lại đi đến một con hẻm nhỏ, khuất sâu trong một con phố nghèo. Tim tôi đập mạnh, một cảm giác bất an dâng lên. Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân, tự nhủ rằng Mai có thể chỉ đi thăm một người họ hàng nào đó, nhưng những linh cảm tồi tệ lại cứ thế ập đến.

Sponsored Ad

Đỉnh điểm là một buổi chiều mưa tầm tã, tôi lén về nhà sớm để tạo bất ngờ cho Mai. Nhưng người chết lặng lại là tôi. Tôi mở cửa, không thấy Mai đâu. Tôi bước vào nhà, thấy mẹ tôi nằm gục trên ghế, bên cạnh là một bát cháo đã nguội lạnh. Tim tôi như ngừng đập. Toàn thân tôi run rẩy. Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Mẹ tôi đã ngã bệnh lại, còn Mai thì không thấy đâu. Cô ấy đã đi đâu? Tại sao cô ấy lại để mẹ tôi ở nhà một mình? Tôi gọi tên Mai, nhưng không có ai trả lời. Nỗi sợ hãi biến thành sự tức giận, sự ghen tuông.

Tôi vội vã đưa mẹ vào bệnh viện. Trên đường đi, tôi không ngừng gọi cho Mai, nhưng điện thoại của cô ấy luôn tắt. Lòng tôi nóng như lửa đốt. Tôi cảm thấy một sự phản bội lớn lao. Mai đã lừa dối tôi. Cô ấy đã không chăm sóc mẹ tôi, mà lại bỏ đi đâu đó. Tôi nghĩ về những bữa ăn đạm bạc, về những bộ quần áo cũ sờn của Mai, và tôi càng cảm thấy tức giận. Tại sao? Tại sao cô ấy lại làm như vậy? Tiền tôi cho, cô ấy đã dùng vào việc gì?

Sponsored Ad

Sau khi mẹ được đưa vào phòng cấp cứu, tôi quyết định đi tìm Mai. Tôi nhớ đến con hẻm nhỏ mà tôi đã theo dõi cô ấy. Tôi lái xe đến đó, lòng tôi tràn ngập sự giận dữ. Tôi bước vào con hẻm, tiếng mưa rơi tí tách trên mái tôn, càng làm tăng thêm sự trống vắng và lạnh lẽo. Rồi, tôi nhìn thấy một căn nhà nhỏ, cũ nát, rách nát. Ánh sáng vàng vọt hắt ra từ ô cửa sổ. Tôi bước đến gần, và tôi nhìn thấy Mai. Cô ấy đang ở đó, đang chăm sóc một người đàn ông. Trái tim tôi như vỡ tung. Đó là Tuấn, người chồng cũ của cô ấy.

Tôi đứng lặng ở đó, không nói được một lời nào. Tôi nhìn Mai, nhìn vẻ mặt cô ấy đầy lo lắng. Cô ấy đang lau mặt cho Tuấn, giọng cô ấy dịu dàng. “Anh Tuấn, anh cố gắng ăn một chút đi. Em đã nấu món cháo mà anh thích nhất.” Tôi nhìn Tuấn, anh ta gầy gò, xanh xao, nằm trên chiếc giường cũ nát. Anh ta không phải là một người khỏe mạnh, mà là một người đang đau ốm, gần như sắp chết. Lòng tôi dấy lên một sự ghen tuông điên cuồng, và tôi bước vào. “Mai, em đang làm cái quái gì vậy?” Tôi hét lên, giọng tôi run rẩy.

Mai quay lại, đôi mắt cô ấy mở to, đầy vẻ kinh ngạc. “Hùng? Anh làm gì ở đây?” Mai hỏi, giọng cô ấy run rẩy. “Em đang làm gì? Em hỏi anh làm gì? Anh phải hỏi em đang làm gì mới đúng! Em lừa dối tôi? Em bỏ mặc mẹ tôi ở nhà để đi chăm sóc người chồng cũ của em sao?” Tôi gào lên, giọng tôi đầy vẻ tức giận. Nước mắt tôi lăn dài, không phải vì tức giận, mà vì sự tổn thương. Mai nhìn tôi, đôi mắt cô ấy đầy sự buồn bã. “Hùng, không phải như anh nghĩ đâu.”

Mai kể cho tôi nghe mọi chuyện. Tuấn, chồng cũ của cô ấy, mắc một căn bệnh nan y. Anh ta đã bị gia đình bỏ rơi, phải sống một mình trong căn nhà rách nát. Mai, vì thương cảm cho hoàn cảnh của anh ta, đã quyết định giúp đỡ. Cô ấy đã dành hết số tiền tôi cho để mua thuốc, mua đồ ăn cho Tuấn. Cô ấy đã nấu những bữa ăn ngon cho anh ta, và đã ở bên anh ta, chăm sóc anh ta. Cô ấy không làm điều đó vì tình yêu, mà vì lòng tốt. Cô ấy giấu tôi, vì cô ấy sợ tôi sẽ không hiểu. Cô ấy sợ tôi sẽ giận. Cô ấy không muốn làm tổn thương tôi.

Tôi đứng đó, lắng nghe từng lời của Mai, và tôi cảm thấy một sự hổ thẹn lớn lao dâng lên trong lòng. Tôi đã sai rồi. Tôi đã quá ích kỷ, quá ngu ngốc. Tôi đã không tin Mai, đã ghen tuông một cách mù quáng, đã nghi ngờ lòng tốt của cô ấy. Tôi đã nghĩ rằng mình là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt, nhưng hóa ra, tôi chỉ là một người đàn ông nhỏ nhen, hèn hạ. Nước mắt tôi chảy dài, không phải vì giận, mà vì sự hối hận. Tôi nhìn Tuấn, và tôi cảm thấy một sự thương cảm lớn lao. Anh ta đã phải chịu đựng biết bao nhiêu nỗi đau, nhưng anh ta vẫn sống.

Tôi đưa Mai trở về nhà. Mẹ tôi đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, bà vẫn còn rất yếu. Tôi ngồi bên cạnh mẹ, nắm chặt tay bà. Tôi nhìn Mai, và tôi nói một lời xin lỗi chân thành. “Mai, anh xin lỗi em. Anh đã sai rồi.” Mai nắm tay tôi, cô ấy mỉm cười. “Anh về là tốt rồi.” Mai đã tha thứ cho tôi. Cô ấy đã không trách tôi, không giận tôi. Cô ấy chỉ lo lắng cho tôi, lo lắng cho mẹ tôi.

Từ hôm đó, cuộc sống của chúng tôi đã thay đổi. Tôi không còn ích kỷ nữa. Tôi không còn tự phụ nữa. Tôi trở nên hiền lành hơn, bao dung hơn. Tôi và Mai cùng nhau chăm sóc mẹ. Và chúng tôi cùng nhau chăm sóc Tuấn. Tuấn đã sống thêm được vài tháng nữa. Trước khi chết, anh ta đã cảm ơn chúng tôi, cảm ơn Mai vì đã không bỏ rơi anh ta. Sau khi Tuấn mất, chúng tôi đã lo hậu sự cho anh ta. Chúng tôi đã chôn cất anh ta ở một nơi yên bình, để anh ta có thể ra đi thanh thản.

Cuộc sống của chúng tôi trở nên ấm áp và hạnh phúc hơn bao giờ hết. Tôi đã học được bài học về tình yêu thương, về lòng bao dung. Tôi biết rằng, tình yêu không chỉ là sự chiếm hữu, mà còn là sự cho đi. Tôi đã từng nghĩ rằng, mình đã cho Mai tất cả, nhưng hóa ra, Mai mới là người cho tôi tất cả. Cô ấy đã cho tôi một bài học về lòng tốt, về sự hy sinh, về tình yêu thương vô điều kiện.

Giờ đây, mỗi khi nhìn Mai, nhìn ánh mắt cô ấy, tôi lại cảm thấy lòng mình tràn ngập niềm hạnh phúc. Tôi biết rằng, mình đã tìm thấy bến đỗ bình yên của cuộc đời. Và tôi sẽ luôn trân trọng những gì mình đang có, và bảo vệ nó bằng tất cả trái tim mình.

Mẹ tôi, nhờ có sự chăm sóc của chúng tôi, đã khỏe mạnh trở lại. Bà mỉm cười, ánh mắt bà tràn ngập sự mãn nguyện. Bà biết, chúng tôi đã tìm thấy hạnh phúc thực sự.

Bạn có thể cũng thích bài viết này