Tôi sốc khi bị con cái “tiễn” về quê, bỏ lại cuộc sống quây quần bên cháu, chỉ để lại một khoản tiền.
Đã ngoài sáu mươi, tôi vẫn giữ được vóc dáng khỏe mạnh. Mái tóc đã bạc nhưng chưa rụng nhiều, nếp nhăn đuôi mắt hằn sâu mỗi khi tôi cười, nhưng trong mắt tôi vẫn lấp lánh sự tinh anh, minh mẫn. Sau bao năm lao động vất vả, tôi nghĩ tuổi già của mình sẽ được an nhàn bên con cháu, được nghe tiếng cười của bọn trẻ, được dạy dỗ chúng những điều hay lẽ phải. Tôi và ông nhà đã dành cả đời để vun đắp cho các con, để chúng có một cuộc sống đầy đủ, học hành thành tài. Khi ông mất, các con cũng đã trưởng thành, có gia đình riêng. Con trai lớn làm bác sĩ, con gái út làm giáo viên. Cả hai đứa đều có nhà riêng ở thành phố. Chúng tôi bán mảnh đất ở quê, gom góp tiền cho con trai mua nhà, còn con gái thì cũng được chúng tôi giúp đỡ một khoản để làm vốn.
Sponsored Ad
Sau khi ông nhà qua đời, tôi cảm thấy cô đơn lắm. Ngôi nhà rộng lớn bỗng trở nên trống vắng, lạnh lẽo. Các con cũng thương mẹ, thay phiên nhau về thăm. Cuối cùng, con trai tôi, Hùng, đã ngỏ lời đón tôi lên thành phố ở cùng. Tôi mừng lắm, bao nhiêu năm mơ ước được gần con gần cháu, giờ đã thành hiện thực. Tôi nhanh chóng thu xếp đồ đạc, dù không nhiều nhưng cũng là cả một đời gắn bó. Con dâu tôi, tên là Mai, tỏ ra niềm nở, nhiệt tình đón tôi. Tôi nghĩ, thôi thì may mắn rồi, con dâu tốt bụng, chắc chắn cuộc sống sau này sẽ êm đẹp. Con trai tôi, Hùng, công việc bận rộn suốt ngày. Mai thì làm nội trợ, nên tôi cũng không muốn làm phiền nhiều. Tôi nghĩ mình có thể giúp đỡ con dâu việc nhà, nấu cơm, chăm sóc các cháu để chúng nó có thêm thời gian nghỉ ngơi.
Sponsored Ad
Ban đầu, mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Con trai, con dâu đối xử với tôi rất tốt. Các cháu cũng yêu thương bà, quấn quýt bên tôi. Tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc, cuối cùng thì tôi cũng có được một tuổi già trọn vẹn, được sống trong tình yêu thương của con cháu. Mỗi ngày, tôi thức dậy sớm, đi chợ nấu những món ngon cho cả nhà. Bữa cơm chiều quây quần, tiếng cười nói rộn ràng của các cháu làm tôi quên đi hết những mệt mỏi. Tôi kể cho chúng nghe những câu chuyện cổ tích, những câu chuyện về làng quê, về tuổi thơ của ba mẹ chúng. Tôi cảm thấy mình đang sống lại một lần nữa, sống lại những tháng ngày tuổi trẻ tươi đẹp.
Sponsored Ad
Thế nhưng, niềm vui không kéo dài được lâu. Dần dần, tôi cảm thấy mình trở nên thừa thãi trong chính ngôi nhà của con mình. Con dâu tôi bắt đầu tỏ ra khó chịu. Bữa cơm tôi nấu, Mai chê mặn, chê nhạt. Tôi đi chợ mua đồ, Mai bảo tôi mua đắt. Những lời nói ban đầu còn nhẹ nhàng, sau dần trở nên nặng lời hơn. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ làm theo ý con dâu. Tôi không muốn làm cho gia đình con trai bất hòa. Tôi chỉ muốn sống hòa thuận, bình yên. Tôi nghĩ, thôi thì con dâu khó tính một chút cũng không sao, chỉ cần con trai thương mẹ, các cháu quấn quýt bên bà là đủ.
Sponsored Ad
Một buổi tối, Hùng về nhà muộn. Tôi đang ngồi xem ti vi thì nghe tiếng vợ chồng con trai cãi vã trong phòng ngủ. Tôi không cố ý nghe, nhưng giọng Mai to đến mức tôi không thể không nghe thấy. “Anh xem mẹ anh làm gì. Đi chợ thì mua đắt, nấu cơm thì chẳng ra sao. Giờ con cái lớn rồi, có cần bà trông nữa đâu mà cứ ở đây mãi. Nhà này chật chội lắm rồi, anh không thấy sao?”. Hùng im lặng một lát rồi nói: “Em nói thế là sao? Bà là mẹ anh, anh đón bà lên để tiện chăm sóc. Em không muốn thì thôi, anh đưa bà về quê. Nhưng anh đã hứa với bà rồi…”.
Tiếng Mai cao hơn:
Sponsored Ad
“Hứa hứa cái gì? Anh hứa với mẹ thì anh tự chịu. Em thì em không chịu được nữa. Con cái lớn rồi, chúng nó cần không gian riêng. Anh không nghĩ đến em, thì cũng phải nghĩ đến con chứ. Hơn nữa, anh cũng có thể cho bà một khoản tiền, thuê người chăm sóc ở dưới quê. Như thế có phải thoải mái hơn không?”. Từng lời nói của Mai cứa vào tim tôi như những lưỡi dao sắc nhọn. Tôi lặng lẽ đứng dậy, đi vào phòng. Nước mắt tôi chảy dài trên má. Tôi không ngờ, con dâu lại nghĩ tôi là gánh nặng. Tôi không ngờ, con trai lại hứa với vợ chuyện đưa tôi về quê.
Tôi đau đớn, thất vọng, nhưng tôi cố giữ bình tĩnh. Sáng hôm sau, tôi vẫn thức dậy sớm như thường lệ. Tôi vào bếp, nấu một bữa sáng thật ngon. Tôi cố gắng nở nụ cười thật tươi khi các cháu thức dậy. Nhưng trong lòng tôi, nỗi buồn như một đám mây đen vần vũ, che lấp đi tất cả những tia nắng ấm áp. Sau bữa sáng, Hùng gọi tôi vào phòng. Tôi biết có chuyện chẳng lành. Hùng ngồi đối diện với tôi, vẻ mặt đầy khó xử. “Mẹ ơi, con…con có chuyện này muốn nói với mẹ”. Hùng ấp úng, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi im lặng, chờ đợi.
Sponsored Ad
Hùng hít một hơi thật sâu rồi nói: “Mẹ ơi, công việc của con và Mai dạo này bận quá. Các cháu cũng lớn rồi, cần có không gian riêng để học tập. Bọn con nghĩ… bọn con nghĩ là…”. “Là muốn tiễn mẹ về quê, đúng không?”, tôi nói, giọng bình thản đến lạ thường. Hùng giật mình, ngước nhìn tôi. “Mẹ… mẹ nghe thấy rồi ạ?”. Tôi cười nhạt: “Nghe thấy gì đâu con. Mẹ tự nghĩ ra thôi. Sống ở đây, mẹ cũng thấy chật chội. Mẹ nhớ cái vườn rau, cái ao cá ở quê lắm. Về quê, mẹ trồng rau, nuôi gà, sống thanh thản hơn. Về quê, mẹ cũng có nhiều bạn bè, có người bầu bạn. Ở đây, mẹ chỉ có một mình, cô đơn lắm…”.
Sponsored Ad
Hùng im lặng, mắt nhìn xuống. Tôi biết, con trai tôi đang cảm thấy tội lỗi. Nhưng tôi không muốn làm cho con phải day dứt. “Con cứ yên tâm. Mẹ về quê, con cứ lo công việc, chăm sóc gia đình. Thỉnh thoảng nhớ mẹ thì về thăm. Mẹ cũng sẽ gọi điện hỏi thăm con, cháu. Như thế cũng được, phải không?”. Hùng không nói gì, chỉ gật đầu. Sau đó, Hùng đưa cho tôi một khoản tiền lớn. “Mẹ cầm lấy, để ở quê mẹ cần gì thì mua sắm. Còn một khoản này nữa, con sẽ gửi về hàng tháng để mẹ tiêu vặt”. Tôi cầm lấy túi tiền, cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy. Đây không phải là khoản tiền tôi cần. Tôi cần tình yêu thương, cần sự quan tâm, cần một mái ấm gia đình. Nhưng bây giờ, tình yêu thương đã được đổi bằng tiền, và mái ấm gia đình thì không còn là nơi dành cho tôi nữa.
Tôi trở về quê. Ngôi nhà cũ đã bán đi, tôi thuê một căn nhà nhỏ, đơn sơ. Tôi bắt đầu lại cuộc sống của một bà lão cô đơn. Tôi trồng rau, nuôi gà, đi chợ, nấu ăn. Mọi thứ trở lại như trước kia. Chỉ khác là, trong lòng tôi giờ đây đã có một vết sẹo lớn. Tôi vẫn gọi điện cho Hùng và Mai, vẫn hỏi thăm các cháu. Hùng vẫn nói: “Mẹ ở quê có ổn không? Thỉnh thoảng con sẽ về thăm mẹ”. Nhưng rồi những cuộc điện thoại thưa dần, những lời hứa về thăm cũng dần trôi vào quên lãng. Tôi hiểu, cuộc sống của con cái bận rộn, chúng có gia đình riêng của chúng. Tôi không còn là một phần trong cuộc sống đó nữa.
Nhưng rồi, một điều bất ngờ đã xảy ra. Một buổi chiều, đang ngồi ngoài hiên nhà, tôi thấy một chiếc xe hơi đỗ trước cửa. Cửa xe mở ra, con gái tôi, Loan, bước xuống. Phía sau là chồng và hai đứa con của nó. “Mẹ ơi, con về thăm mẹ đây!”, Loan reo lên. Nước mắt tôi bỗng trào ra. Loan chạy lại ôm chầm lấy tôi. “Mẹ ơi, sao mẹ lại về quê mà không nói với con một lời nào? Con biết chuyện rồi. Hùng và Mai đã… đã làm mẹ buồn rồi, phải không?”. Tôi lắc đầu, cố gắng nén những giọt nước mắt. “Không có gì đâu con. Mẹ nhớ quê, nên mẹ về. Ở đây thoải mái hơn. Con không cần phải lo cho mẹ”.
Loan nhìn vào mắt tôi, đôi mắt nó ngấn lệ: “Mẹ ơi, con biết mẹ đang buồn. Mẹ cứ nói thật với con đi”. Tôi không thể kìm nén được nữa. Tôi kể cho Loan nghe tất cả. Loan im lặng lắng nghe, rồi nó ôm tôi thật chặt. “Mẹ ơi, mẹ đừng buồn nữa. Giờ mẹ có con rồi. Con sẽ đón mẹ lên ở cùng con. Nhà con tuy không rộng bằng nhà anh Hùng, nhưng tình cảm thì lúc nào cũng rộng mở, luôn có một chỗ cho mẹ. Con muốn mẹ sống gần con cháu, muốn mẹ được vui vẻ tuổi già”.
Tôi ngập ngừng: “Nhưng… nhưng con dâu con… nó có đồng ý không?”. Loan cười: “Mẹ đừng lo. Chồng con và con đã bàn bạc kỹ rồi. Anh ấy cũng rất yêu thương mẹ. Anh ấy bảo, mẹ đã vất vả cả đời vì con vì cháu, giờ là lúc mẹ được hưởng phước, được sống vui vẻ. Con sẽ đón mẹ lên, mẹ ở cùng chúng con. Mẹ đừng từ chối con nhé”. Nước mắt tôi lại rơi. Lần này, không phải là những giọt nước mắt buồn bã, mà là những giọt nước mắt hạnh phúc. Tôi cảm thấy lòng mình ấm lại, như có một tia nắng ấm áp chiếu rọi vào.
Tôi lên thành phố, sống cùng gia đình con gái. Cuộc sống ở đây hoàn toàn khác. Con rể tôi, tên là Nam, rất hiếu thảo và tôn trọng tôi. Nó thường xuyên trò chuyện, hỏi han tôi. Hai đứa cháu ngoại thì lúc nào cũng quấn quýt bên bà. Loan và Nam không để tôi phải làm gì cả. Mọi việc trong nhà, chúng tự lo. Tôi chỉ việc nghỉ ngơi, chơi đùa cùng các cháu. Tôi lại được sống trong tiếng cười, được kể chuyện cho các cháu nghe. Tôi cảm thấy mình lại là một phần của gia đình.
Một buổi tối, Hùng gọi điện cho tôi. “Mẹ ơi, dạo này mẹ sống thế nào? Mai… Mai bảo con nói chuyện này với mẹ… Mai nói Mai sai rồi, Mai xin lỗi mẹ. Mai nói mẹ đừng giận Mai nữa”. Tôi im lặng một lúc rồi nói: “Thôi, chuyện đã qua rồi con. Mẹ không giận ai cả. Mẹ chỉ mong các con sống hạnh phúc là đủ. Mẹ sống ở đây rất vui vẻ, con đừng lo cho mẹ nữa”. Hùng im lặng, rồi nói: “Con xin lỗi mẹ. Con đã không làm tròn chữ hiếu. Con sẽ về thăm mẹ thường xuyên hơn…”.
Tôi cười, nhưng trong lòng không khỏi có chút xót xa. Nhưng rồi tôi cũng hiểu ra, cuộc sống này, không ai có thể làm hài lòng tất cả mọi người. Mỗi người có một lựa chọn riêng. Quan trọng là tôi đã tìm thấy hạnh phúc của riêng mình. Hạnh phúc không phải là ở một nơi sang trọng, mà là ở nơi có tình yêu thương, có sự sẻ chia, có những người thân yêu luôn bên cạnh. Tôi mỉm cười nhìn các cháu ngoại đang nô đùa. Tuổi già của tôi, cuối cùng cũng đã tìm thấy bến đỗ bình yên.